Nhưng ngay giây tiếp theo, khi họ nhìn thấy tôi, tiếng cười cũng lập tức tắt hẳn.
Như thể sự xuất hiện của tôi đã phá vỡ bầu không khí đầm ấm của “gia đình” họ.
Tim tôi đau đến tê dại.
Chưa kịp mở miệng, Tần Trân Bình đã lên tiếng sai bảo:
“Giờ này mới về, định để cả nhà chết đói à? Mau vào bếp nấu cơm!”
Tôn Tình Tình vội đưa tay: “Để cháu làm cho ạ.”
“Làm cái gì mà làm! Đây là việc nó phải làm!” Tần Trân Bình quát lên.
Tôi cay đắng không nói nên lời, im lặng xoay người vào bếp.
Tiếng máy hút mùi trong bếp ầm ầm, không nghe thấy gì bên ngoài.
Khi tôi bưng mâm cơm và bát đũa ra khỏi bếp, đúng lúc nhìn thấy Dương Thành Lỗi và Chu Thanh Trạch từ phòng sách bước ra.
Chu Thanh Trạch đang bắt tay Dương Thành Lỗi, miệng nói xin lỗi:
“Thật ngại quá, để thầy phải bận tâm rồi.”
Dương Thành Lỗi cười tươi như hoa:
“Cũng nhờ tổng giám đốc Chu hiểu cho nỗi khổ của bọn tôi làm nghiên cứu, chứ Tiểu Lâm thì ngang ngược lắm…”
Cảnh tượng đó khiến tôi có dự cảm chẳng lành, lập tức xông tới.
“Thầy Dương, thầy đến nhà em từ khi nào? Thầy đến làm gì?”
Nhưng ngay sau đó, Dương Thành Lỗi đã giơ bản đồng ý chuyển nhượng bằng sáng chế có chữ ký lên trước mặt tôi:
“Tiểu Lâm, thiết bị mới thầy sẽ cử người đi mua ngay ngày mai, sau này cứ yên tâm nghiên cứu!”
Ầm một tiếng.
Bát đũa trong tay tôi rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Tôi chết lặng nhìn Chu Thanh Trạch, còn gì không hiểu nữa chứ!
Chính anh đã thay tôi ký vào bản chuyển nhượng đó!
Tai tôi ù đi.
Tần Trân Bình đứng bên mắng tôi vì làm vỡ bát đũa.
Nhưng tôi chẳng nghe thấy gì cả, mắt đỏ hoe nhìn Chu Thanh Trạch chất vấn:
“Anh dựa vào cái gì mà quyết định thay tôi? Anh dựa vào cái gì mà ký thay tôi?”
“Dựa vào tôi là chồng em, còn em là vợ tôi.” Chu Thanh Trạch lạnh lùng.
Tôi nhìn khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc ấy, mọi uất ức trong lòng bỗng vỡ òa.
“Giờ anh mới nhớ tôi là vợ anh sao?”
“Khi tôi nằm trên giường bệnh, anh mang con về nhà mà không buồn đoái hoài đến tôi, anh có nghĩ đến tôi – người vợ của anh không?”
“Khi anh im lặng mang đứa trẻ về và bắt tôi làm mẹ kế, anh có nghĩ đến tôi không?”
“Khi anh để mẹ ruột đứa trẻ dọn vào nhà, còn nói là họ hàng của tôi, anh có nghĩ đến tôi không?”
Tiếng khóc trong lời chất vấn khiến Chu Thanh Trạch sững sờ.
Phòng khách lập tức im phăng phắc.
Người đầu tiên phản ứng là Tần Trân Bình:
“Cái gì? Cô nói Tôn Tình Tình là mẹ ruột của Tiểu Hào?”
Chu Thanh Trạch bừng tỉnh:
“Mẹ, mẹ đừng nghe Lâm An Ngữ nói nhảm, cô ấy nói bậy đấy.”
Ngay sau đó, anh lạnh lùng nhìn tôi:
“Nếu cô còn tiếp tục vu khống, thì chúng ta ly hôn đi!”
Ly hôn.
Lại là hai chữ ly hôn từ chính miệng anh.
Tim tôi như bị ai bóp chặt rồi dẫm nát.
Tôi không hiểu, vì sao qua hai kiếp người, Chu Thanh Trạch lại có thể nói ly hôn một cách dễ dàng như vậy?
Tôi nhìn chằm chằm vào anh.
Không còn sức để nói thêm một lời nào nữa.
Tôi quay người, trở về phòng, đóng chặt cửa.
Ngày hôm sau.
Tôi thu dọn lại tâm trạng, vẫn quyết định đến phòng thí nghiệm.
Nhưng vừa chuẩn bị ra khỏi nhà.
Một tiếng khóc chói tai vang lên khắp phòng khách—
“Thanh Trạch! Có chuyện lớn rồi! Tiểu Hào mất tích rồi! Mau tìm người đi!”
Một câu nói làm cả nhà rúng động!
Cũng vào lúc ấy, tôi chợt nhớ ra!
Kiếp trước, chính vì Tiểu Hào mất tích mà tôi và Chu Thanh Trạch ly hôn.
Đứa trẻ mất tích cả tuần liền, Chu Thanh Trạch trách móc tôi, cho rằng tôi cố tình vứt bỏ thằng bé.
Sau đó khi tìm được, điều đầu tiên anh làm chính là ném đơn ly hôn vào mặt tôi.
Tôi cố giữ bình tĩnh, nhớ lại nơi tìm thấy đứa bé đời trước là dưới một gầm cầu.
“Tìm quanh các gầm cầu gần đây đi!”
Tôi không biết chính xác là gầm cầu nào, chỉ có thể nói đại như vậy.
Chỉ muốn tìm lại được đứa bé.
Không nhận ra ánh mắt nghi ngờ mà Chu Thanh Trạch dành cho tôi khi nghe tôi nói câu đó.
Cuối cùng đúng là tìm thấy Tiểu Hào dưới gầm cầu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“May quá rồi.”
Không ngờ, câu đầu tiên Chu Thanh Trạch nói lại lạnh buốt đến tận xương—
“Lâm An Ngữ! Tôi không ngờ em giờ lại độc ác như thế! Tiểu Hào mới năm tuổi! Em vứt nó dưới gầm cầu, là định giết nó sao?”
Lửa giận trong mắt Chu Thanh Trạch như muốn thiêu rụi tôi.
Tim tôi như bị xé toạc, môi run rẩy: “Anh cho rằng… tôi cố tình vứt bỏ đứa trẻ?”
“Tiểu Hào chính miệng nói vậy! Cô còn muốn chối à?” Chu Thanh Trạch giận dữ quát.
Cả người tôi như rơi vào hố băng.