Lâm An Ngữ không để tâm, cứ thế đạp xe lướt qua, nhưng đột nhiên, cô bóp phanh lại, nhìn sang góc hẻm bên kia đường.

Là ảo giác sao?

Sao cô lại thấy như nhìn thấy Tôn Tình Tình?

Nhưng Tôn Tình Tình đã giao con lại cho nhà họ Chu nuôi, trước đây cũng tỏ rõ không muốn nuôi con nữa, sao bây giờ lại theo đến Tấn thị?

Lâm An Ngữ đứng tại chỗ do dự một lát, cuối cùng vẫn thu ánh mắt về, tiếp tục về nhà.

Thôi vậy, những chuyện này không liên quan đến mình.

Nghĩ vậy, Lâm An Ngữ rất nhanh liền gác lại chuyện này trong đầu.

Cho đến mấy ngày sau.

Lâm An Ngữ nghỉ, đi mua đồ ở hợp tác xã, lại lần nữa đụng phải Tôn Tình Tình.

Lần này, Tôn Tình Tình còn khoác tay Tần Trân Bình.

Hai người trông như mẹ con, rất thân thiết.

Ba người đối mặt đụng nhau.

Sắc mặt Tần Trân Bình chợt thay đổi, theo phản xạ đẩy Tôn Tình Tình ra, ngượng ngùng chào hỏi Lâm An Ngữ: “An Ngữ, trùng hợp thế!”

Lâm An Ngữ lễ phép gật đầu, không có ý định trò chuyện thêm, chuẩn bị rời đi.

Nhưng bị Tần Trân Bình giữ lại kéo sang một bên nói nhỏ: “An Ngữ à, chuyện này cháu đừng nói với con trai cô, nó còn chưa biết Tình Tình đến Tấn thị.”

Lâm An Ngữ quay đầu nhìn Tôn Tình Tình một cái, xuất phát từ lòng tốt định nhắc nhở, vẫn mở miệng hỏi: “Bác gái, bác biết chuyện trước đây của Tôn Tình Tình chứ…”

“Chuyện trước kia không quan trọng!”

Tần Trân Bình cắt ngang lời cô, vội vàng giải thích: “Lúc đầu cô cũng không muốn nuôi con người ta, nhưng Thanh Trạch nhất định đòi mang đứa nhỏ về, dù sao cũng nuôi bao nhiêu năm rồi, cũng có tình cảm, bây giờ đứa nhỏ cũng hiểu chuyện hơn rồi…”

Nói đến đây, Tần Trân Bình liếc nhìn Lâm An Ngữ, mang theo chút lạnh lẽo: “Huống hồ bây giờ cháu thân phận cao rồi, nhìn không vừa mắt nhà họ Chu chúng tôi, nhất quyết đòi ly hôn với con trai tôi, tôi đây cũng phải có chỗ mà trông cậy, Tình Tình nói sẽ phụng dưỡng tôi, dù Thanh Trạch không cưới nó, nó cũng nhận tôi làm mẹ nuôi, tôi vui lòng.”

Nghe ra được.

Tần Trân Bình rất hưởng thụ những lời ngon tiếng ngọt của Tôn Tình Tình.

Lâm An Ngữ vốn định nói vài lời khuyên thiện chí, giờ đây nếu nói ra lại thành châm ngòi thị phi, cuối cùng vẫn nuốt lời vào bụng.

“Vậy thì… bác vui là được.”

Lâm An Ngữ nhạt giọng đáp một câu, quay người rời đi.

Nào ngờ tối hôm đó.

Tần Trân Bình nổi giận đùng đùng tìm đến tận cửa, mắng chửi om sòm——

“Lâm An Ngữ! Cút ra đây cho tôi! Cô cứ muốn phá nhà họ Chu tôi mới vừa lòng đúng không hả!”

Cả khu nhà tập thể bị Tần Trân Bình hét cho mở cửa tò mò.

bố mẹ Lâm An Ngữ trong nhà nghe được, sắc mặt lập tức thay đổi, mẹ cô đặt đũa xuống: “Giọng này chẳng phải bà cụ nhà họ Chu sao? Bà ta lại làm loạn cái gì thế?”

bố cô lập tức đứng dậy định ra ngoài, nhưng bị Lâm An Ngữ chặn lại.

“bố mẹ, để con xuống nói chuyện với bà ấy.”

Lâm An Ngữ cũng thấy khó hiểu, không biết Tần Trân Bình đột nhiên nổi cơn thịnh nộ là vì chuyện gì.

Xuống đến dưới nhà——

Vừa thấy Lâm An Ngữ, Tần Trân Bình chống nạnh giận dữ xông tới, lớn tiếng chất vấn: “Cô giỏi lắm! Ban ngày vừa hứa với tôi là sẽ không méc với con trai tôi, kết quả quay đầu cái đã đi mách lẻo rồi đúng không? Bây giờ hay rồi, Thanh Trạch đuổi Tình Tình đi rồi, cô vui chưa? Cô rốt cuộc có ý gì! Chính cô đòi ly hôn với con trai tôi, bây giờ còn không cho con tôi tìm người mới nữa!”

“Làm ơn nói chuyện cho tôn trọng chút.”

Lâm An Ngữ cũng không khỏi lạnh giọng, cô nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên trước mặt, ánh mắt bình tĩnh: “Tôi chưa từng gặp Chu Thanh Trạch, cũng không nói với anh ta câu nào, bà có thể đi hỏi anh ấy.”

Tần Trân Bình bị cơn giận làm mờ lý trí, “Không thể nào! Làm gì có chuyện trùng hợp vậy! Tình Tình đến Tấn thị mấy hôm nay chẳng có chuyện gì, cứ phải đúng lúc đụng phải cô thì con tôi lại biết!”

“Bà cũng nói rồi, tôi với con trai bà đã ly hôn, tôi còn đi rước mấy chuyện này vào thân làm gì, chẳng lẽ chỉ để cho bà có cớ chạy đến đây mắng tôi một trận, khiến tôi mất mặt sao?”

Lâm An Ngữ cười lạnh nhìn bà, giọng không hề yếu thế.

Trước đây cô luôn giữ thái độ “chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không” với Tần Trân Bình, nghĩ rằng sau này sẽ là người một nhà cả đời, nhịn được thì nhịn, nhưng bây giờ thì khác rồi, Lâm An Ngữ vẫn sẽ coi Tần Trân Bình là bậc trưởng bối, nhưng không có nghĩa là sẽ để bà ta muốn sỉ nhục thì sỉ nhục, muốn vu khống thì vu khống!

Tần Trân Bình cười khẩy: “Ai biết được! Nói không chừng cô hối hận rồi, cô muốn con tôi quay lại, nên mới cố tình làm thế! Lâm An Ngữ, tôi đã nhìn thấu cô từ lâu rồi, cô đòi ly hôn, không ngờ con tôi thật sự ly hôn với cô, cô sợ rồi đúng không? Sợ sau này không ai thèm cô nữa? Nên khi thấy con tôi đón Tiểu Hào về, thấy Tình Tình cũng theo về, cô tất nhiên là nóng ruột rồi!”

Tần Trân Bình tự nói một hồi, dựa theo suy nghĩ nông cạn của mình mà đoán bừa.

Lâm An Ngữ nghe thấy mà thấy buồn cười, cô đột nhiên không muốn tranh luận nữa, cũng hiểu ra, với kiểu suy nghĩ như của Tần Trân Bình, cô có nói bao nhiêu cũng vô ích.

Cô không muốn nói thêm lời nào với Tần Trân Bình nữa.

Quay người định bỏ đi.

Nhưng Tần Trân Bình không chịu, túm lấy cô: “Cô đi cái gì! Tôi còn chưa nói xong với cô!”

“Tôi không thấy có gì cần phải giải thích với bà nữa.”

Lâm An Ngữ cau mày.

Tần Trân Bình túm chặt lấy cô không cho đi: “Bây giờ cô đã đuổi mẹ của Tiểu Hào đi rồi, thì cô phải theo tôi về! Tiếp tục làm con dâu nhà họ Chu! Cô không thể để một bà già như tôi nuôi con một mình được!”

Thì ra đây mới là mục đích của bà ta.

Lâm An Ngữ cảm nhận được ánh mắt tò mò từ xung quanh, lòng cô chùng xuống.

Tần Trân Bình làm ầm lên như vậy, dù không phải thật, người ngoài nghe được cũng sẽ bàn ra tán vào.

Cuối cùng, cô và Chu Thanh Trạch mãi mãi không dứt được.

Đúng lúc này.

Bóng dáng Chu Thanh Trạch từ bên ngoài bước vào, lập tức kéo Tần Trân Bình ra: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”

Trên mặt anh đầy áy náy, có chút không dám nhìn vào mắt Lâm An Ngữ.

Tần Trân Bình thấy vậy liền đỏ mắt: “Con à, mẹ là vì con!”

Chu Thanh Trạch lập tức trầm mặt lại.