19

Phó An An đúng là loại người phiền phức không ngừng. Sau khi Hứa Trạch Thừa rời đi, cô ta bắt đầu bộc lộ bản chất của mình.

“Đạo diễn, thực ra tôi nghĩ có thể thêm một chút cảnh giữa tôi và Kỳ lão sư, như thế cốt truyện mới hoàn chỉnh hơn.”

Nhà biên kịch tài năng ngồi bên cạnh nghe vậy thì cười nhạt, xoay xoay cây bút trong tay mà không đáp lại. Đạo diễn ậm ừ một tiếng.

“Cô muốn thêm cảnh gì?”

Phó An An chống cằm, mặt đỏ bừng nói.

“Có thể thêm vài cảnh thân mật, như vậy mới thể hiện được sự ám ảnh của tôi với nam chính.”

Thật nhảm nhí quá đi mất!

Tôi giữ nụ cười lịch sự, nhưng trong lòng đã chửi rủa cô ta hàng trăm lần.

Đạo diễn trầm ngâm một lúc, nhìn về phía Kỳ Bắc Chước đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh tôi.

“Kỳ lão sư nghĩ sao?”

Kỳ Bắc Chước nhẹ nhàng buông tay tôi ra ở chỗ không ai nhìn thấy, rồi từ tốn đáp.

“Tôi đồng ý thêm cảnh thân mật.”

Mắt Phó An An sáng lên.

“Thật không, Kỳ lão sư?”

Kỳ Bắc Chước không thèm để ý đến cô ta, lời của anh là nói với đạo diễn và biên kịch.

“Nhưng chỉ chấp nhận thêm cảnh giữa tôi và cô Nam Gia thôi.”

Ánh mắt Phó An An ngay lập tức trở nên thù địch khi nhìn tôi.

“Tại sao?”

Theo như tôi hiểu về Kỳ Bắc Chước, câu trả lời của anh sẽ là một đòn chí mạng. Anh nhịp nhẹ ngón tay lên đầu gối, từ tốn nói.

“Phó tiểu thư, sáng nay có một mẩu rau kẹt ở kẽ răng cửa bên trái của cô đấy, đến bây giờ vẫn chưa lấy ra. Tôi làm sao có thể quay cảnh thân mật với cô được?”

Trước mặt mọi người, Phó An An lập tức che miệng lại. Cô ta quay lưng về phía chúng tôi, lấy gương nhỏ ra để kiểm tra. Khi quay lại, cô ta lấy lại vẻ kiêu ngạo.

“Không có mà.”

Kỳ Bắc Chước ra hiệu cho trợ lý đưa một viên kẹo cao su cho cô ta.

“Tôi còn tưởng mùi hương đặc biệt từ miệng cô là do có chút đồ ăn vặt kẹt trong răng. Giờ thì có lẽ đó là do tự nhiên rồi, kẹo cao su cho cô này.”

Mặt Phó An An đỏ bừng rồi lại trắng bệch.

Thực ra, cô ta không hề bị hôi miệng.

Người không biết chuyện này, khi nhìn thấy cảnh này, sẽ nghĩ rằng Kỳ Bắc Chước cố tình gây sự với cô ta.

Nhưng sau khi rời đi, tôi thấy Kỳ Bắc Chước vỗ vai người đóng thế của anh khi đi ngang qua.

Thực tế là, một nhân viên trong đoàn làm phim đã mang theo một hộp tỏi ngâm và chia sẻ với nhiều người trong đoàn.

Nam diễn viên đóng thế cũng đã thử qua. Mùi nồng nặc đó không chỉ xuất phát từ một người. Nhưng Phó An An rõ ràng đã thấy điều đó, nhưng lại cố tình dẫn dắt sai lệch mọi chuyện.

Kỳ Bắc Chước cũng coi như đã giúp đỡ cho cậu diễn viên mới này.

20

Phó An An đã phải chịu đòn cuối cùng khi nhìn thấy tôi và Kỳ Bắc Chước quay cảnh hôn.

“Kỳ Bắc Chước không phải luôn được đồn là không bao giờ tự mình diễn cảnh hôn sao?!”

Sau cảnh đó, trước những tiếng xì xào nghi ngờ, Kỳ Bắc Chước hiếm khi nghiêm túc nhìn mọi người.

“Trước đây là do tôi không chuyên nghiệp. Nhờ cô Nam Gia mà tôi đã sửa được thói quen xấu này. Để thể hiện sự chân thành của mình, tôi chỉ có thể cho phép thêm vài cảnh hôn nữa.”

Đồ điên…

Tôi che miệng sưng phồng vì bị hôn quá nhiều, lén lút nhéo mạnh vào eo anh ấy khi không ai nhìn thấy.

Có lẽ tôi nhéo hơi mạnh thật, tói đó đạo diễn đãi tiệc. Khi đang ăn, trợ lý đạo diễn nhìn thấy Kỳ Bắc Chước xoa xoa eo hai lần, rồi cười đầy ẩn ý.

“Phục vụ, làm ơn cho chúng tôi một đĩa hàu sống.”

“À, đúng rồi, đặt trước mặt Kỳ Bắc Chước nhé.”

Kỳ Bắc Chước:…

Những người khác trên bàn đã hiểu ra vấn đề, không tự nhiên khẽ ho vài tiếng.

Kỳ Bắc Chước nghiến răng, nhìn tôi với khuôn mặt đen như than.

Tôi rất rõ ràng nhận được thông điệp anh ấy muốn truyền tải.

“Nam Gia, em xong rồi.”

21

Kỳ Bắc Chước lẻn vào phòng tôi lúc đêm khuya, khi mọi người đã ngủ.

“Em làm tốt lắm!”

Anh vừa vào cửa đã đẩy tôi vào tường và bắt đầu hôn. Một tay anh kéo tay tôi, bắt tôi chạm vào “hậu quả” do món hàu gây ra.

“Mai em không có cảnh quay đúng không?”

Anh vừa nói vừa cọ môi vào cổ tôi từng chút một. Tôi không còn đường lùi, chỉ có thể tựa đầu vào vai anh, nhỏ giọng thương lượng.

“Kỳ Bắc Chước, em xin anh…”

Tôi giơ ba ngón tay.

“Thật sự không thể quá số này…”

Nếu không, tôi sẽ mất nửa cái mạng mất aaa.

Kỳ Bắc Chước đồng ý rất nhanh gọn.

Nhưng đến khi tôi kiệt sức, cảm giác như trái tim đã chết, nhìn thấy ánh sáng đỏ le lói nơi chân trời, tôi mới nhận ra.

Lời hứa của đàn ông lúc trên giường thì tuyệt đối không thể tin được.

22

Sau mỗi lần “vui vẻ”, sáng hôm sau tôi đều bị đánh thức một cách đầy hoảng hốt.

Lần này là vì tôi lên hot search.

#Kỳ Bắc Chước lần đầu đóng cảnh hôn#

#Kỳ Bắc Chước Nam Gia#

#Kỳ Bắc Chước diễn xuất tự nhiên#

#CP Bắc Nam đừng gán ghép quá mạnh#

Khi tôi nghĩ rằng mình sẽ bị chửi không ra gì…

Nhưng khi mở phần bình luận ra.

[Tôi nghi ngờ đây là chị dâu thật, nhìn cách anh tôi nhìn chị ấy trong những bức ảnh hậu trường đi, ánh mắt đó anh tôi không thể diễn nổi đâu omg.]

[Đừng làm tôi cười, chỉ có fan chân chính mới biết chúng tôi thích anh ấy hát hay đến đâu, tự dưng phát điên đi đóng phim.]

[Chỉ có mình tôi quan tâm là, anh ấy thực ra có xu hướng tính dục bình thường, không phải gay sao…]

[Mẹ kiếp… tôi đã đẩy thuyền sống chết!!!]

Hiện tại dư luận vẫn chưa chuyển biến xấu, nên tôi không cần can thiệp gì cả.

Cả ngày hôm đó, tôi và Kỳ Bắc Chước hoàn toàn có một ngày nghỉ ngơi.

Buổi tối, sau khi thay đồ xong.

Chúng tôi trang bị đầy đủ, đi dạo quanh khu vực ngoại ô gần đó. Không ngờ rằng, cảnh này lại bị paparazzi ẩn nấp sẵn chụp được và ngay lập tức được đăng lên mạng.

“Nam Gia.”

Giọng nói của anh vẫn trong trẻo như ba năm trước. Tôi quay lại.

“Hả?”

Anh ấy dừng lại cách tôi không xa, nụ cười chứa đầy sự nghiêm túc.

“Em có thích anh không?”

Tôi nhìn quanh khu vực vắng vẻ. Rồi khi Kỳ Bắc Chước chưa kịp phản ứng, tôi đã nhảy vào vòng tay anh.

“Thích anh chứ!”

Kỳ Bắc Chước đỡ lấy tôi, ôm tôi thật chặt, khẽ nói:

“Vậy hãy cho anh một danh phận nhé.”

Nhìn thấy vẻ nghiêm túc của anh, tôi chợt có linh cảm xấu và mở ngay Weibo.

Sập!

Tôi vào lại lần nữa!