“Cô đừng quá đáng!” Lục Tư Vũ nghiến răng.

Kỳ Kỳ cười nhạt: “Sáng mai, trước toàn bộ giáo viên và học sinh, cậu sẽ xin lỗi công khai qua đài phát thanh. Tôi cho cậu 10 phút, nhớ chưa? Nếu không biết nói gì thì ‘Giang Châu xin lỗi’ lặp lại mười phút cũng được.”

9

Nói rồi, cô quay lưng định đi.

Nhưng lại ngoái đầu lại nói với Lục Tư Vũ: “Đừng có biến bản xin lỗi thành thư cầu nối lại tình xưa nhé, Châu Châu nhà chúng tôi không dám dây vào loại lang sói như cậu đâu!”

“Cô…”

Kỳ Kỳ chẳng thèm để tâm, quay sang Tôn Hổ và Lý Thao:

“À mà đúng rồi, các cậu cũng nên mở mắt to ra mà nhìn người. Không có Châu Châu nữa, lo nghĩ xem học bổng và sinh hoạt phí tới đây lấy đâu ra đi, xem xem Lục Tư Vũ có nuôi nổi các cậu không.”

Vụ việc khép lại.

Kỳ Kỳ nhanh chóng tới bệnh viện thăm tôi, kể lại cảnh Lục Tư Vũ mất mặt một cách sống động.

Nghe xong, tôi thấy khá hả dạ.

Ngày hôm sau, tôi nghe thấy giọng Lục Tư Vũ vang lên trong loa phát thanh trường.

Hắn lặp lại mười phút “Giang Châu xin lỗi”.

Mỗi lần thốt ra đều chứa đầy phẫn nộ và tức tối.

Hắn càng không cam lòng, tôi lại càng thấy thoải mái.

Kỳ Kỳ cũng nói:

“Ban đầu tớ định xử lý hắn thật nặng, nhưng nghĩ lại sợ cậu và hắn sẽ còn dính dáng vì chuyện đền bù, nên thôi, tha cho hắn. Dù sao không có sự giúp đỡ của cậu, ngày tháng sau này của hắn cũng chẳng khá khẩm gì. Chỉ cần hắn bị xóa sạch khỏi cuộc sống của cậu là đủ.”

Tôi gật đầu, hoàn toàn đồng tình với Kỳ Kỳ.

Cả đời này tôi không muốn có liên quan gì đến loại người như Lục Tư Vũ nữa.

Chỉ là tôi không ngờ, sau mười phút xin lỗi ấy… cái tên ngu ngốc kia lại tiếp tục giở trò.

Hắn dám lợi dụng loa phát thanh để nói với toàn trường:

Dù tôi có dùng cách nào ép buộc, hắn cũng sẽ không quay lại, hắn sẽ đối đầu với tôi đến cùng.

“Giang Châu, tôi biết mẹ cô là hiệu trưởng, bố cô là nhà đầu tư lớn, cô là tiểu thư nhà giàu, quyền thế ngập trời. Nhưng Giang Châu, tôi không thích cô thì là không thích, dù cô dùng tiền mua chuộc, dùng thế lực đè ép, tôi cũng sẽ không cúi đầu. Hai năm qua, tôi đã giả bộ đủ rồi. Từ nay, tôi chỉ mong cô biến khỏi cuộc đời tôi!”

Những lời này, không khác gì đẩy tôi lên vị trí “tiểu thư nhà giàu không tiếc thủ đoạn vì yêu”.

Kỳ Kỳ nghe xong thì run cả người vì giận.

“Mẹ kiếp, bảo hắn xin lỗi, hắn cho tôi xem cái trò gì đây? Điên rồi chắc? Đúng là tôi nhân nhượng quá nên hắn chưa thấy mình sai ở đâu cả!”

“Cái đồ vô sỉ chưa từng thấy!”

“Má nó, giờ tôi chỉ muốn cầm kéo mà rạch nát cái miệng hắn!”

Tôi dỗ Kỳ Kỳ: “Đừng xúc động, không sao, để hắn nói. Một tên hề mà thôi.”

Kỳ Kỳ không hiểu: “Cậu cũng chịu đựng được chuyện này à?”

Tôi bình tĩnh đáp: “Hắn dám làm vậy, là vì trước kia tôi quá ngu ngốc, khiến hắn tự cho mình là đúng. Cứ để hắn ảo tưởng tiếp đi, chẳng ảnh hưởng gì đến tôi nữa.”

Kỳ Kỳ nhíu mày: “Giờ thì tiền chưa đòi được, xin lỗi cũng không thành thật, tha cho hắn là dễ dãi quá rồi.”

Tôi lắc đầu: “Cảnh lớp hôm bữa chắc đã lan truyền khắp rồi, tớ còn thấy trên diễn đàn trường đăng cả ảnh hắn cởi đồ. Lục Tư Vũ giờ thành trò cười rồi. Thêm mấy lời hôm nay của hắn, tụi sinh viên sau lưng chắc cười đến lộn ruột.

Hắn làm tôi trầy xước ở khóe mắt, chỉ tính là thương nhẹ. Dù Kỳ Kỳ đòi mấy trăm vạn bồi thường, cảnh sát cũng đâu ngốc mà cho hắn đền bấy nhiêu chỉ vì lời chúng ta nói.”

Kỳ Kỳ gật đầu: “Nói vậy cũng đúng, nhưng nghĩ vẫn tức.”

“Không sao, với cái tính đó, hắn cũng chẳng sống yên đâu. Mặc kệ hắn đi.”

Đúng lúc ấy, Viên Viên xuất hiện trước mặt chúng tôi.

10

Kỳ Kỳ lập tức chắn trước mặt tôi, cảnh giác hỏi: “Cô định làm gì?”

Viên Viên mím môi, sau đó cúi rạp người thật sâu trước mặt tôi, rồi nói: “Xin lỗi, hôm đó đã khiến cậu khó xử!”

Tôi và Kỳ Kỳ đều sửng sốt.

Ngay sau đó, cô ấy nói tiếp:

“Tôi không biết cậu nghĩ thế nào về tôi, nhưng trong lòng tôi thật sự rất biết ơn cậu. Nếu hôm đó cậu không dũng cảm đứng ra, có lẽ giờ này tôi đã ở bên Lục Tư Vũ rồi. Tôi thật không ngờ hắn lại là loại người như thế.”

Tôi và Kỳ Kỳ đều im lặng.

Cô ấy lấy ra một túi đồ:

“Đây là những thứ mà hai năm qua Lục Tư Vũ gửi cho tôi. Lúc đầu tôi cũng thấy là lạ, nhưng không nghĩ nhiều. Giờ nhìn lại, chắc đây đều là những món quà cậu tặng Lục Tư Vũ đúng không? Giờ tôi mang trả lại hết cho cậu.”

Tôi hơi nhíu mày.

Nhìn thấy đống hàng hiệu trong túi, tôi càng thấy ghê tởm Lục Tư Vũ hơn.

“Tôi từng một mực tin vào lời bọn họ, tưởng cậu là người dai dẳng không buông, cứ bám riết lấy Lục Tư Vũ. Nhưng thật ra, là hắn đang lừa gạt cậu. Tôi mang mấy thứ này đến, cũng là muốn cậu biết rõ, hắn tồi tệ đến mức nào. Cậu nhất định đừng mơ mộng gì về hắn nữa.”

Thái độ của cô ấy rất chân thành.

Tôi cũng dịu giọng: “Ừ, cảm ơn cậu.”

“Còn nữa, tôi còn muốn nói với cậu một chuyện. Hình như trong hợp đồng Lục Tư Vũ ký với ba cậu năm đó có sơ hở. Họ đang chuẩn bị nắm lấy điểm đó để kiện ngược lại ba cậu, nhằm moi thêm tiền. Cậu nhất định phải cảnh giác, báo cho ba cậu biết.”

Tôi giật mình, không ngờ Lục Tư Vũ còn có chiêu này.

Viên Viên đặt túi đồ xuống đất, nói cô sắp quay lại nước ngoài theo diện trao đổi, nếu có cơ hội, hy vọng có thể làm bạn với tôi.