05

Phí Thương ban đầu không buông tay tôi.

Sau đó, tôi mỉm cười với anh: “Có những chuyện, cần phải nói rõ ràng.”

Anh gật đầu, đứng ngay cửa phòng, nhưng vẫn có chút lo lắng, không quên dặn dò.

“Anh ở ngay đây, nếu anh ta dám làm gì em, cứ gọi anh.”

Tôi ừ một tiếng, rồi bước đến chỗ Lục Yến.

Khi thấy tôi đến, anh ấy không ngần ngại chỉ tay về phía Phí Thương đang đứng ở cửa phòng: “Tối qua chúng ta còn ở bên nhau, hôm nay em đã có vị hôn phu? Kiều Sơ, ai cũng có thể nhận ra rằng đó chỉ là người em thuê đến, em cần gì phải làm như vậy?”

Tôi không vội giải thích.

Thay vào đó, tôi hỏi: “Điều này liên quan gì đến anh?”

Lúc đầu, dường như Lục Yến có rất nhiều điều muốn nói với tôi, nhưng khi nghe câu hỏi của tôi, anh ấy bỗng chốc cứng họng, mở miệng nhưng không biết phải nói gì.

Cuối cùng, anh ấy gượng gạo thốt ra một câu: “Anh và Nhã Nhã sắp kết hôn, anh sẽ trở thành em rể của em, là người trong nhà, nên tất nhiên anh có quyền quan tâm đến em.”

Tôi cười lạnh: “Trước hết, em chưa bao giờ công nhận cô ta là em gái em. Thứ hai, người thân duy nhất của em đã qua đời. Cuối cùng, sự quan tâm của anh, em không cần.”

Nói xong, tôi quay người đi về phía Phí Thương.

Lục Yến có vẻ lo lắng, đứng sau tôi và lớn tiếng gọi: “Sơ Sơ, anh biết em chỉ vì anh và Nhã Nhã sắp kết hôn nên cố tình gây chuyện. Nên tìm đại một người làm vị hôn phu, nhưng em thực sự rất trẻ con. Đến lúc em không thể giải quyết được, em không sợ mất mặt sao?”

Tôi dừng bước, quay lại nhìn anh ấy, ánh mắt không chút do dự.

“Vậy anh yên tâm, đám cưới này chắc chắn sẽ diễn ra, và chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc.”

“Nhưng dường như anh quan tâm nhiều quá rồi.”

Tôi ngừng lại một chút, giọng điệu đầy châm chọc: “Chẳng lẽ, anh vừa nhận ra mình thích tôi sao?”

Khi nói câu cuối cùng, chính tôi cũng không thể nhịn cười.

Chỉ là một câu nói đùa thôi, nhưng không ngờ Lục Yến lại phản ứng như bị giẫm phải đuôi, ngay lập tức nổi đóa.

“Anh làm sao có thể thích em? Nếu anh có cảm giác với em, thì chúng ta đã ở bên nhau từ lâu rồi. Em muốn kết hôn với ai thì kết hôn, anh chỉ vì tình cảm nhiều năm ở bên nhau nên mới nhắc nhở em hai câu. Nhưng nếu em đã cứng đầu như vậy, thì anh cũng không cần tốn công nữa. Còn chuyện thích em… ha, em nghĩ nhiều quá rồi.”

Nói xong, anh ấy không thèm nhìn tôi thêm một lần nào nữa, mà đi thẳng qua tôi.

Như muốn chứng minh điều gì đó, anh ấy đi vào phòng, nhanh chóng nắm tay Kiều Nhã bước ra, còn cố tình ở trước mặt tôi, cúi xuống hôn lên môi cô ta.

Những người xung quanh không khỏi ồn ào trêu ghẹo.

Tôi chỉ lạnh lùng nhìn họ.

Thực ra, tim tôi vẫn còn đau đớn, vì đã yêu anh ấy nhiều năm như vậy, nên không thể nói quên là quên ngay được.

Nhìn họ rời đi, Phí Thương bước đến bên tôi, ánh mắt có chút lo lắng.

“Em không sao chứ?”

Tôi lắc đầu: “So với việc thích Lục Yến, em ghét Kiều Nhã và người phụ nữ đó hơn, nên em ghét luôn tất cả những ai liên quan đến họ. Vì vậy… nhìn thấy tận mắt họ như vậy, ngược lại em càng dễ buông bỏ.”

Người yêu có thể có nhiều, nhưng mẹ thì chỉ có một.

Vì vậy, sự hận thù này đủ sức nuốt chửng tình yêu tôi dành cho Lục Yến, giúp tôi có thể nhanh chóng thoát khỏi mối tình này mà không còn cảm thấy đau khổ.

Tôi quay sang nhìn Phí Thương.

Anh vẫn còn chút lo lắng, nên tôi đưa tay chọc nhẹ vào cánh tay anh.

“Phí Thương.” Anh cúi xuống nhìn tôi.

Tôi cười: “Em muốn về nhà.”

Anh ừ một tiếng, vô thức nắm lấy tay tôi.

“Anh đưa em về nhà.”

06

Tôi và Phí Thương cùng về nhà.

Căn hộ này là món quà trưởng thành mà mẹ tặng tôi khi bà còn sống.

Kể từ khi người phụ nữ kia đưa Kiều Nhã vào nhà, tôi chưa từng quay về căn nhà đó nữa, vì cảm thấy ghê tởm, cả gia đình đó đều khiến tôi thấy ghê tởm.

Phí Thương nấu cho tôi một chút thức ăn.

Tôi cúi đầu ăn mì, anh ngồi đối diện tôi, thỉnh thoảng lướt điện thoại.

Cho đến khi tôi nghe âm thanh của một video ngắn cứ phát đi phát lại nhiều lần.

Tôi không kìm được ngẩng đầu nhìn anh: “Video gì mà hay thế, anh xem đi xem lại nhiều lần vậy.”

Nghe tôi nói, Phí Thương liền đưa điện thoại cho tôi xem.

“Video ngắn quay ở gần đây, cách căn hộ của em không xa, có vụ tai nạn trên đường. Nhìn từ phía sau thì có vẻ là một cô gái trẻ, mặc bộ đồ giống hệt em hôm nay. Anh nhìn kỹ rồi, nếu không phải em đang ngồi trước mặt anh, anh có thể đã nghĩ đó là em.”

Tôi cúi xuống xem, góc quay của người qua đường không quá rõ ràng.

Nhưng bộ quần áo và dáng vẻ từ phía sau rất giống tôi, đến nỗi tôi cũng có thể nhầm lẫn.

Phí Thương đứng dậy, lấy từ tủ lạnh ra vài lon bia.

“Em muốn uống chút không?” Anh đưa cho tôi một lon.

Tôi gật đầu, đưa tay nhận lấy.

“Sơ Sơ, tháng sau chúng ta kết hôn rồi, em thật sự không hối hận chứ?”

Anh có vẻ hơi lo lắng.

Tôi lắc đầu: “Không hối hận. Chỉ là… đám cưới gấp gáp thế này, làm khổ anh rồi.”

Nghe tôi nói, Phí Thương bỗng cười thành tiếng.

Anh đưa tay xoa đầu tôi: “Anh có gì mà khổ chứ, em là cô dâu, em quan trọng nhất.”

Tôi nghiêm túc phản bác: “Chú rể cũng rất quan trọng mà.”

Nghe vậy, Phí Thương nhướn mày, nhìn thẳng vào mắt tôi.

Anh vốn đã rất đẹp trai, khi nhìn thẳng vào người khác như vậy, thật khó để người ta không bị cuốn hút.

Tôi bối rối cúi đầu, uống một ngụm bia lớn, định tạo không khí thoải mái hơn nên tôi đã cố ý đùa.

“Nhưng nghĩ lại thì cũng thấy buồn cười thật.”

“Mười mấy năm trời cứ mãi theo đuổi Lục Yến, không yêu đương với ai.”

“Bây giờ thì nói kết hôn là kết hôn, em cảm giác như mình chưa từng thực sự yêu đương.”

“Cũng thấy thiệt thòi ha.”

Nghe tôi nói vậy, Phí Thương bỗng dưng ghé sát vào người tôi, nụ cười trên mặt anh càng trở nên khó đoán.

Anh đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào má tôi.

“Sơ Sơ, em không thiệt thòi đâu.”

“Hả?” Tôi ngẩn ra một chút.

Anh cúi đầu xuống, trán chạm vào trán tôi: “Nếu em sợ thiệt, có thể thử xem, thế nào?”

Người lớn, có những lời đầy ngụ ý, không cần nói rõ ràng cũng hiểu.

Nhưng đôi khi mọi người vẫn thích giả vờ không hiểu.

Giống như lúc này, dù tôi biết anh đang nói gì, nhưng miệng lại nhanh hơn não, tôi hỏi thêm một câu: “Thử gì cơ?”

Anh cười nhẹ: “Thử anh xem?”

Bốn mắt nhìn nhau, nhất là khi anh nói những lời đầy ẩn ý như vậy.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, không biết lấy can đảm từ đâu, chẳng nghĩ ngợi gì mà ngẩng đầu hôn lên môi anh.

“Vì anh đã nói vậy, nên em thử một chút. Nếu không ổn, em có thể rút lui không?”

Phí Thương liền giữ chặt sau gáy tôi, khiên nụ hôn trở nên nồng cháy hơn.

“Yên tâm, chắc chắn ổn!”

Rồi mọi chuyện diễn ra như điều mà người lớn hay làm, cả hai đều tự nguyện.

07

Chúng tôi quấn quýt nhau cho đến nửa đêm, cả người tôi đau nhức.

Phí Thương bế tôi vào phòng tắm để tắm rửa sơ qua.

Khi nằm trên chiếc giường mới được thay ga, tôi hoàn toàn kiệt sức, cuộn mình trong chăn, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Ngay lúc tôi sắp ngủ, tiếng gõ cửa vang lên.

Gọi là gõ cửa, nhưng thực ra dùng từ “đập cửa” thì đúng hơn.

Lúc này, Phí Thương vẫn đang tắm trong phòng.

Tiếng đập cửa không ngừng vang lên, tôi lo lắng sẽ làm phiền hàng xóm.

Vì vậy, tôi kéo lê thân hình mệt mỏi của mình ra mở cửa.

Kết quả là, vừa mở cửa ra, Lục Yến đã xông vào, không nói gì mà ôm chặt lấy tôi.

“Sơ Sơ, em không sao chứ?”

“Vừa rồi anh thấy một video ghi hình lại một vụ tai nạn, cô gái trong video mặc bộ đồ giống hệt em. Anh lo lắm, anh đã gọi cho em nhiều lần mà em không nghe máy, nên anh phải đến căn hộ tìm em.”

“May quá, may mà em không…”

Anh ấy còn chưa nói hết câu, thì Phí Thương, chỉ quấn khăn tắm, từ phòng ngủ bước ra.

“Kiều Sơ, hai người…”

Lục Yến ngẩn ngơ nhìn tôi, như không thể tin nổi. Anh ấy chỉ tay về phía Phí Thương, ánh mắt ngơ ngác dần biến thành cơn giận, sau đó anh ấy siết chặt bàn tay thành nắm đấm lao tới.

Không ai hiểu Lục Yến hơn tôi.

Sự tức giận của anh ấy lúc này, rõ ràng là kiểu mà không đánh một trận thì không thể nguôi được.

Vì vậy, tôi lập tức chạy đến đứng giữa hai người, bảo vệ Phí Thương ở sau lưng: “Lục Yến, đừng có mà làm loạn ở nhà tôi!”

Không phải tôi lo Phí Thương không đánh lại anh ấy.

Scroll Up