Ngay lập tức, dư luận dậy sóng.
Tôi bị đẩy lên hot search.
#ConGáiBấtHiếuGiangTình #BảnSaoHiệnThựcCủaPhànThắngMỹ #SinhConGáiĐểLàmGì
Đủ kiểu từ ngữ ghê tởm tràn ngập các nền tảng mạng xã hội.
Điện thoại của tôi bị gọi nổ máy, công ty cũng nhận được vô số cuộc gọi quấy rối.
Vô số cư dân mạng tự cho mình là “người chính nghĩa” tràn vào trang cá nhân của tôi, dùng những lời lẽ độc ác nhất để nguyền rủa.
Họ nói tôi đáng chết, nói tôi không xứng có kết cục tốt.
Sếp mới của tôi cũng gọi tôi lên nói chuyện, tuy ông ấy nói vẫn tin tưởng tôi, nhưng danh tiếng của công ty đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Ông ấy hy vọng tôi sớm xử lý ổn thỏa chuyện này.
Chu Mạn sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
“Tình Tình, chúng ta phải nhanh chóng làm rõ! Nếu cứ tiếp tục thế này, cậu sẽ bị hủy hoại mất!”
Tôi an ủi cô ấy: “Đừng vội, để bà ta bay thêm một chút nữa.”
Ba ngày sau, khi độ nóng của sự việc đạt đến đỉnh điểm, mẹ tôi mở livestream.
Bà ta muốn tranh thủ thời cơ, hàn chặt hình tượng “nạn nhân hoàn hảo” của mình.
Trong livestream, bà ta khóc như mưa, kể lể mình đã khổ cực thế nào, còn tôi thì tàn nhẫn ra sao.
Lượng người xem trực tuyến nhanh chóng vượt qua một triệu.
Bình luận trên màn hình toàn là những lời thương cảm dành cho bà ta và phẫn nộ hướng về tôi.
“Dì đừng khóc, bọn cháu ủng hộ dì!”
“Con gái kiểu này đáng bị trói nhốt vào lồng heo!”
“Giang Tình, cút ra đây!”
Đúng lúc ấy, một tài khoản có tên “Chân Tướng Chỉ Có Một” gửi yêu cầu kết nối video.
Lâm Lan do dự một chút, nhưng vẫn đồng ý.
Có lẽ bà ta nghĩ đó là fan ủng hộ mình.
Màn hình chia làm hai.
Gương mặt tôi xuất hiện trong livestream.
Tất cả người xem đều sững sờ.
Sắc mặt mẹ tôi cũng lập tức thay đổi.
“Giang… Giang Tình? Sao mày lại…”
Tôi mỉm cười chào trước ống kính, “Tại sao tôi lại không thể? Xin chào mọi người, tôi là Giang Tình. Cũng là đứa con gái bất hiếu mà mẹ tôi nói, người đã cướp tiền cứu mạng và đuổi bà ta ra khỏi nhà.”
Phần bình luận lập tức nổ tung.
“WTF? Nhân vật chính xuất hiện rồi à?!”
“Sắp có kịch hay xem rồi!”
Mẹ tôi nhanh chóng phản ứng lại, bắt đầu khóc lóc trước ống kính.
“Tình Tình, cuối cùng con cũng chịu gặp mẹ rồi! Con mau nói với mọi người đi, những gì mẹ nói không phải sự thật! Con quay về đi, mẹ không thể sống thiếu con mà!”
Diễn xuất của bà ta, phải nói là đẳng cấp ảnh hậu.
Đáng tiếc, tôi đã không còn là con ngốc dễ mềm lòng vì nước mắt của bà ta nữa rồi.
“Mẹ, đừng vội khóc.”
“Chúng ta hãy tính sổ từng chuyện một.”
“Trước hết, chuyện mẹ nói con bị vô sinh. Đây là kết quả khám sức khỏe con vừa làm hôm nay, tất cả chỉ số đều bình thường. Còn cái bản chẩn đoán mà mẹ có, con nghĩ mẹ rõ nó từ đâu mà ra hơn ai hết.”
Tôi giơ tờ giấy kiểm tra trước ống kính.
“Tiếp theo, về việc con bị đuổi việc. Đây là thư xin lỗi viết tay của sếp cũ con, kèm theo khoản bồi thường gấp ba lần. Trong thư, ông ấy thừa nhận vì nghe những lời vu khống của mẹ nên đã ra quyết định sai lầm. À đúng rồi, ông ấy còn nhờ con chuyển lời rằng, sẽ xem xét kiện mẹ vì đã làm tổn hại danh dự công ty.”
“Cuối cùng, về việc mẹ nói con cướp mất tiền cứu mạng của mẹ.”
Tôi ngừng một lát, rồi lấy ra bức thư tay của bố tôi.
“Đây là di thư của bố con, đen trắng rõ ràng ghi rất rõ, số tiền đó là để lại cho con. Không liên quan một xu nào đến mẹ.”
“Còn về khoản tiền cứu mạng mà mẹ nói, mẹ thật sự bị bệnh sao?”
Tôi giơ bảng sao kê ngân hàng lên trước ống kính.
“Đây là bảng chi tiêu hơn mười mấy vạn mà mẹ rút từ tài khoản của con. Trong đó năm vạn được chuyển cho em họ con – Bạch Tuyền. Mười vạn còn lại, đưa cho ông Hứa Trầm, để mua một chiếc đồng hồ Patek Philippe. Mẹ à, mẹ bị bệnh gì mà phải dùng cách đó để chữa?”
Cả phòng livestream lập tức bùng nổ.
“Lật mặt rồi?!”
“Trời ơi, bà mẹ này độc ác quá thể!”
“Vậy ra từ đầu đến cuối bà ta đều nói dối à?!”
Mẹ tôi chỉ vào tôi, mắng chửi: “Mày nói bậy! Mày làm giả chứng cứ! Con tiện nhân này, tao phải xé xác mày!”
Bà ta như điên, lao về phía màn hình, muốn chui qua đường truyền để bóp chết tôi.
Tôi ấn nút phát trên điện thoại.
“Tôi còn chưa nói xong đâu.”
Đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa tôi và Hứa Trầm vang khắp phòng livestream một cách rõ ràng.
“…Vụ tai nạn của bố cô năm đó, phanh xe bị hỏng, là do bà ta giở trò…”
Mọi người đều choáng váng trước cú twist chấn động này, nhất thời không ai nói nên lời.
Mẹ tôi vẫn cố gắng chống chế.
“Không… không phải tao… tao không làm…”
Sau đó lại gào lên điên cuồng: “Kiếp trước tao đã tạo nghiệt gì mà sinh ra cái thứ như mày để hại tao! Dù có chết thành ma, tao cũng không tha cho mày! Đồ quỷ dữ!”
Rồi lại chuyển sang van xin: “Tình Tình, mẹ biết sai rồi, mẹ hối hận rồi, mẹ không nên vu khống con, con nói với mọi người đi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, sau này mẹ sẽ đối xử tốt với con…”
Tôi nhìn bà ta, trong lòng không còn oán hận, cũng không còn tình yêu, chỉ còn sự nhẹ nhõm của buông bỏ.
“Mẹ không hối hận đâu. Nếu mẹ còn cơ hội, mẹ sẽ tiếp tục tìm mọi cách để hại chết con.”
Trước hàng triệu người xem, tôi gọi 110.
Livestream của mẹ tôi kết thúc bằng cảnh sát phá cửa xông vào.
Tôi tắt livestream.
Sau đó, mẹ tôi bị khởi tố vì tội cố ý giết người.
Hứa Trầm và Bạch Tuyền vì đoạn ghi âm kia mà bị đưa lên đầu sóng ngọn gió, bị “xã hội ruồng bỏ”.
Nghe nói Hứa Trầm bị hãng hàng không sa thải, Bạch Tuyền cũng bị đơn vị yêu cầu nghỉ việc, hai người lủi thủi quay về quê.
Còn tôi, nhờ năng lực xuất sắc, nhanh chóng đứng vững ở công ty mới, được thăng chức tăng lương, tương lai sáng rỡ.