17
Đoàn Hạ Lễ vừa rời đi, cảnh sát gọi đến:
“Chào cô Lương Điềm Điềm, về vụ cháy tại đường X cách đây bảy năm, gần đây chúng tôi đã tìm được một số manh mối.”
Khi tôi đến sở cảnh sát, họ cho tôi xem một đoạn video.
Góc quay rất đặc biệt, trông giống như được ghi lại từ một chiếc máy bay không người lái.
“Tiệm tạp hóa ở đường X chuẩn bị phá dỡ, chủ tiệm khi dọn dẹp đã tìm thấy chiếc drone cũ của con trai.
“Ngày xảy ra vụ cháy, chiếc drone vô tình bay quanh khu vực đó. Chúng tôi phát hiện vụ cháy là do có người cố tình phóng hỏa. Hiện cảnh sát đang tích cực xác định nghi phạm.”
Bảy năm chờ đợi cuối cùng cũng có kết quả. Tôi lập tức gửi tin nhắn ẩn danh báo tin này cho Đoàn Hạ Lễ.
Quay lại, tôi thấy Tần Tranh đang đứng nhìn tôi cười.
18
“Sao anh lại ở đây?”
“Tôi nhắn tin mà em không trả lời, Vi Vi nói em đến sở cảnh sát từ sáng.”
Từ khi gặp lại Vi Vi, cô ấy đã trở thành người bạn thân nhất của tôi.
Trước đây, thế giới của tôi chỉ xoay quanh Đoàn Hạ Lễ. Tôi không có lấy một người bạn, chỉ có sự chế nhạo và mỉa mai của bạn cùng lớp.
Bây giờ, tôi đã từ bỏ Đoàn Hạ Lễ, vụ án của cha Đoàn cũng có tiến triển, vở múa Đương Quy mà tôi đóng chính cũng diễn ra suôn sẻ.
Dường như mọi thứ đều đang dần tốt lên.
Ánh nắng mùa hè xuyên qua tán cây ngô đồng, chiếu lên người Tần Tranh. Anh cúi đầu, mỉm cười dịu dàng với tôi:
“Mọi chuyện lớn trong lòng em đã giải quyết xong, trưa nay có muốn ăn một bữa để chúc mừng không?”
Tôi khẽ gật đầu.
Trên đường đi, Tần Tranh vừa đi vừa kể về những năm tháng qua anh và Vi Vi đã trải qua.
Anh nói rằng nhiều năm qua anh không ngừng tìm kiếm tôi, may mắn là cuối cùng đã tìm được.
Tôi không thể phớt lờ ánh mắt chan chứa tình cảm của anh. Nhưng tôi vừa kết thúc mối tình đơn phương kéo dài bảy năm, thực sự chưa thể bắt đầu một mối quan hệ mới.
May mắn thay, Tần Tranh không hề ép buộc tôi.
Anh nói sẽ cho tôi thời gian để suy nghĩ.
19
Ngày lễ tốt nghiệp, tôi đã hoàn thành xuất sắc vở múa Đương Quy.
Những tràng pháo tay vang lên không dứt dưới khán đài.
Sau buổi biểu diễn, tôi gặp lại Đoàn Hạ Lễ ở sau sân khấu.
Đôi mắt anh đầy tơ máu, trông rất tiều tụy.
Kẻ phóng hỏa giết cha Đoàn đã bị bắt. Biết được sự thật, Đoàn Hạ Lễ càng thêm áy náy với tôi.
Vì vậy, những ngày qua tôi luôn tránh mặt anh.
Những hận thù, hiểu lầm trong quá khứ giống như cục máu đông trong đầu tôi, đã biến mất cùng với ca phẫu thuật.
Tôi không muốn mãi mắc kẹt trong quá khứ, nhưng Đoàn Hạ Lễ lại không nghĩ vậy.
Anh thấy tôi, mắt sáng lên, lập tức tiến tới, nắm lấy tay tôi:
“Điềm Điềm, cuối cùng tôi cũng gặp được em. Mấy ngày nay em ở đâu? Tôi rất nhớ em—”
Động tác của anh khiến nhiều bạn học xung quanh chú ý, tôi nghe thấy những tiếng xì xào bên tai.
“Đoàn Hạ Lễ sao giờ lại thảm hại thế này?”
“Đoàn Hạ Lễ vì theo đuổi Lương Điềm Điềm mà thành kẻ điên à?”
Những lời chế giễu đủ loại vọng đến tai tôi.
Nhưng Đoàn Hạ Lễ dường như không quan tâm, chỉ tha thiết nhìn tôi.
Dù tôi đã hoàn toàn từ bỏ Đoàn Hạ Lễ, nhưng tôi không thể chấp nhận những lời mỉa mai đó nhắm vào bất kỳ ai.
Những lời lăng mạ này, trước đây khi tôi theo đuổi Đoàn Hạ Lễ, tôi cũng đã từng phải chịu.
Giờ đây, tôi không còn là nạn nhân. Nhưng nếu chỉ đứng nhìn mà không làm gì, thì tôi có khác gì những kẻ gây hại kia.
“Đừng đứng tụ tập ở đây nữa.”
Tôi nhìn mọi người, lạnh lùng nói.
“Hành động của các người chẳng khác gì bắt nạt học đường.”
Đám đông cuối cùng cũng giải tán, nhưng Đoàn Hạ Lễ đột nhiên bật cười:
“Điềm Điềm, em thích tôi đúng không? Em không muốn những người đó cười nhạo tôi, chứng tỏ em vẫn còn quan tâm tôi.”
Tôi từ từ rút tay mình ra khỏi tay anh, lùi lại một bước:
“Bạn học này, tôi thực sự không quen anh. Tôi chỉ không thích những hành vi bắt nạt bằng lời nói như vậy. Mong sau này anh đừng đến tìm tôi nữa.”
Tôi muốn dùng cách giả vờ mất trí nhớ để khiến Đoàn Hạ Lễ từ bỏ, nhưng chiêu này không có tác dụng.
Anh quỳ một chân xuống trước mặt tôi, đôi mắt đầy nước vì đau khổ, lặp đi lặp lại lời cầu xin tôi nhớ lại:
“Điềm Điềm, tôi xin em, hãy nhớ lại đi. Em từng yêu tôi nhất mà.
“Đừng bỏ tôi lại—”
Anh vừa khóc vừa hối hận trước mặt tôi. Cuối cùng, tôi cũng thấy mệt mỏi.
Trước đây, tôi từng là người mà Đoàn Hạ Lễ muốn thoát khỏi nhất.
Bây giờ vai trò đã hoán đổi.
Tôi từ từ ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt Đoàn Hạ Lễ, và nói ra sự thật:
“Thật ra tôi đã nhớ lại từ lâu rồi.
“Kể từ lúc anh xé nát tờ chẩn đoán bệnh của tôi, tôi đã quyết định từ bỏ anh.
“Sau đó, anh lại đẩy tôi ra để chắn cho Phương Uyển. Nếu không phải nể mặt cha anh, tôi đã sớm hận anh đến tận xương tủy.
“Anh biết tôi yêu thích nhảy múa từ nhỏ, vậy mà vẫn bắt tôi phải nhường tâm huyết của mình cho người khác.
“Đoàn Hạ Lễ, anh dựa vào đâu mà nghĩ tôi sẽ tha thứ cho anh?”
Từng câu từng chữ của tôi như mũi dao sắc bén, vạch trần tất cả những ấm ức mà tôi từng chịu đựng.
Tôi nhìn ánh sáng trong mắt Đoàn Hạ Lễ từng chút một vụt tắt.
20
Từ đó về sau, tôi không gặp lại Đoàn Hạ Lễ nữa.
Sau khi tốt nghiệp, tôi chọn học cao học và như mong muốn, được nhận vào Đội múa Quốc gia.
Khi đi lưu diễn, tôi thường dành thời gian sau mỗi buổi biểu diễn để một mình lang thang qua những con phố trong thành phố mình ghé thăm.
Khi nhìn thấy điều gì thú vị, tôi sẽ gọi điện cho Vi Vi để chia sẻ.
Khi mắt tôi không còn chỉ dõi theo Đoàn Hạ Lễ, thế giới bỗng trở nên mới mẻ và tươi đẹp hơn.
Tôi rút mình ra khỏi mối quan hệ tình cảm độc hại đó, để bắt đầu sống vì chính bản thân mình.
Hậu truyện – Góc nhìn của Đoàn Hạ Lễ
Khi biết Lương Điềm Điềm thật sự mất trí nhớ, nguyên nhân là vì năm xưa cứu tôi, tôi đã mất ngủ cả đêm.
Nhớ lại cách mình từng đối xử với cô ấy, đặc biệt là cảnh tôi tự tay xé nát tờ chẩn đoán của cô ấy, tôi chỉ muốn quay lại quá khứ và tát cho mình một cái thật mạnh.
Lương Điềm Điềm ngày đó khóc lóc đến tìm tôi, chắc hẳn cô ấy đã sợ hãi đến thế nào.
Nhưng tôi đã làm gì?
Tôi nói rằng cô ấy khiến tôi buồn nôn.
Tôi quyết tâm bù đắp cho Điềm Điềm tất cả những gì mình đã làm sai.
Nhưng cô ấy dường như luôn né tránh tôi.
Tôi đã đứng chờ dưới căn hộ của cô ấy cả ngày, nhưng đến chiều tối chỉ nhìn thấy Tần Tranh đưa cô ấy về.
Nhìn Lương Điềm Điềm ngẩng đầu cười với Tần Tranh, tôi cảm thấy lửa giận bùng lên trong lòng.
Người cô ấy nên cười với là tôi mới đúng.
Nhưng khi tôi lao tới, nghe Điềm Điềm hỏi tôi bằng giọng nghi hoặc: “Anh là ai?”
Ngọn lửa trong lòng tôi vụt tắt.
Thay vào đó là nỗi sợ hãi vô tận.
Cô ấy thật sự… không nhớ tôi nữa.
Tôi mất trọn ba ngày để thoát khỏi nỗi buồn.
Thôi vậy, là tôi đã có lỗi với Lương Điềm Điềm trước.
Nếu cô ấy quên được những ký ức đau buồn đó, thì chúng tôi bắt đầu lại từ đầu cũng tốt.
Lần này tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy.
Nhưng tôi lại quên mất cô ấy bị dị ứng với xoài.
Khi cô ấy lạnh lùng nhìn túi xoài sấy trong tay tôi, tôi lập tức cảm thấy mình như một thằng hề.
Đến cả việc người mình thích dị ứng với gì tôi cũng không biết.
Vì cố ý làm tổn thương Điềm Điềm ở phòng tập, tôi bị hoãn tốt nghiệp một năm.
2
Nhưng giờ đây, mỗi sáng thức dậy, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là việc Điềm Điềm không còn nhớ tôi nữa.
Cảm giác này còn tệ hơn cả việc phải hoãn tốt nghiệp.
Ngày lễ tốt nghiệp, buổi biểu diễn của Điềm Điềm thật hoàn hảo.
Khi cô ấy mặc chiếc váy trắng nhảy múa trên sân khấu, tôi cảm thấy cô ấy đẹp như một nàng tiên.
Thậm chí, bạn bè xung quanh cũng nói rằng Điềm Điềm đã thay đổi.
Cô ấy trở nên tự tin, rạng rỡ hơn.
Ngay khi buổi diễn kết thúc, tôi lập tức tìm cô ấy ở hậu trường.
Tôi muốn chúc mừng cô ấy.
Nhưng tôi suýt nữa quên mất, năm đó vì cố ý làm tổn thương cô ấy, tôi đã ép cô phải nhường vai chính trong vở múa cho người khác.
Tiếng xì xào vang lên xung quanh tôi, lắng nghe kỹ, tất cả đều là những lời chế giễu.
Rồi tôi nghe thấy câu nói khiến tôi vui nhất trong cuộc đời này.
Điềm Điềm đã lên tiếng bảo vệ tôi.
Cô ấy yêu cầu mọi người giải tán, còn nói họ đang bắt nạt tôi bằng lời nói.
Tôi rất hạnh phúc.
Nhưng ngay giây phút tiếp theo, trái tim tôi rơi xuống vực thẳm.
Điềm Điềm nói bệnh mất trí nhớ của cô ấy đã sớm được chữa khỏi.
Cô ấy giả vờ không quen biết tôi, chỉ để tôi từ bỏ, và không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.
Hóa ra thiên đường và địa ngục, chỉ cách nhau một khoảnh khắc.
(Hết)