Đúng vậy, tại sao cô phải trốn mãi? Chỉ vì nguyên tác định cô là một pháo hôi?
Nhưng bây giờ cô có nhà máy, có năng lực, có bạn bè, có sự bảo vệ của quốc gia, còn có… người như Hạ Tuấn Dật làm chỗ dựa.
Vì sao không thử đấu tranh? Nhỡ đâu cô thành công thì sao? Cô sẽ thoát khỏi vận mệnh của pháo hôi!
“Dậy ăn cháo đi đã.”
Hạ Tuấn Dật đứng lên bưng tới một hộp giữ nhiệt, “Rồi viết đơn tố cáo, anh giúp em gửi đi.”
Trong hộp là cháo thịt bằm trứng bắc thảo còn nóng hổi, thơm nức mũi.
Ôn Hiền từng ngụm nhỏ ăn vào, cảm thấy sức lực từ từ tràn khắp người.
Hạ Tuấn Dật ngồi trước bàn, giúp cô trải giấy viết thư, bơm đầy mực cho bút máy.
Ánh nắng dần dần phủ khắp mặt bàn, Ôn Hiền cúi đầu viết như bay, đầu bút sàn sạt trên giấy, trút hết những uất ức, phẫn nộ và bất cam:
Kỷ Minh Huyên lợi dụng chức vụ, sắp xếp công việc trái quy định cho tình nhân Ngô Đồng;
Ép vợ đang mang thai ly hôn và ra đi tay trắng, nghiêm trọng vi phạm đạo đức xã hội chủ nghĩa;
Khi Ngô Đồng chưa qua kiểm tra, dùng quan hệ cá nhân nhét cô ta vào phòng thiết kế…
Viết đến cuối, tay Ôn Hiền hơi run.
Nếu tố cáo này được xác minh, đủ khiến Kỷ Minh Huyên mất chức, ít nhất cũng bị giáng cấp.
“Viết xong rồi?” Hạ Tuấn Dật bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.
Ôn Hiền gật đầu, đẩy tờ giấy cho anh, giọng hơi ngập ngừng:
“Anh không thấy… em làm vậy là quá ác sao?”
Anh lướt nhanh nội dung, lắc đầu:
“Sự việc rõ ràng, chứng cứ đầy đủ, sao lại gọi là ác?” Anh giơ tờ giấy lên, thổi khô nét mực, ánh mắt sắc bén.
“Chỉ là để họ gánh chịu hậu quả cho hành động của mình.”
Nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, Ôn Hiền bỗng nhớ ra một chuyện:
“Tuấn Dật, anh quen Kỷ Minh Huyên và Tần Hạo… đúng không?”
Ngòi bút trên giấy để lại một vết mực loang. Anh đặt bút xuống, xoay người đối mặt cô:
“Bọn anh cùng lớn lên trong một khu tập thể.”
“Cái gì?” Ôn Hiền trợn mắt kinh ngạc.
“Nhà họ Kỷ, nhà họ Hạ, và nhà họ Tần, đời ông nội đều là đồng đội.” Anh bình thản giải thích.
“Sau này mỗi nhà phát triển khác nhau, nhưng lúc nhỏ bọn trẻ thường chơi chung.
Từ nhỏ bọn họ đã quen che chở cho Ngô Đồng, thường xuyên ỷ thế hiếp người vì cô ta.
Kết quả là giờ đây bọn họ hoàn toàn không thấy những gì mình làm với em là sai.”
“Vậy tại sao anh không giống họ, không bênh vực Ngô Đồng?”
“Vì anh lớn hơn họ năm tuổi, từ nhỏ đã thấy cô ta giả tạo.”
Hạ Tuấn Dật nói với giọng thản nhiên, nhưng ẩn chứa một tia khinh thường.
“Cô ta chẳng hề đơn thuần như vẻ ngoài, tâm cơ sâu hơn ai hết, lại rất giỏi đóng kịch.”
Ôn Hiền giơ ngón tay cái với anh: “Em thấy trong đám người đó chỉ có anh là vừa có mắt vừa có não, mấy người còn lại đầu óc toàn phân!”
Thực ra trong lòng cô sớm đã điên cuồng gào thét: Hạ Tuấn Dật chắc chắn là người duy nhất không bị hào quang nam nữ chính thao túng!
Nếu không anh đã chẳng có nhận thức rõ ràng như thế. Điều đó chứng minh cô đã nhặt được báu vật rồi, chỉ cần duy trì quan hệ tốt với anh, nhất định có thể phá vỡ cái cốt truyện chết tiệt này!
Bảy ngày trôi qua lặng lẽ, bên ngoài tưởng chừng yên ả nhưng bên trong lại như áp suất trước cơn bão.
Màn đêm như tấm màn đen dày nặng, lặng lẽ phủ kín tòa biệt thự nhỏ.
“Ôn Hiền, trả con cho tôi!”
Tiếng gào thét vọng từ tường viện sang, mang theo cơn điên cuồng và tuyệt vọng.
Hạ Tuấn Dật bên nhà bên cạnh nghe thấy tiếng ồn phiền toái này, liền biết gã đàn ông cặn bã lại tới gây sự, không nói một lời, lập tức mặc áo chạy đi báo hội phụ nữ.
Còn Ôn Hiền ở nhà, ngẩng đầu lên đã thấy Kỷ Minh Huyên đang bám trên tường, nét mặt đầy giận dữ, ánh mắt phát cuồng, dán chặt vào cô như kẻ mất trí.
Cô đầy nghi hoặc, không hiểu hắn lại lên cơn điên gì, nhưng tránh cũng không được, đành phải ra mặt đối diện.
Quay người đi đến ngăn kéo, cô định lấy tờ giấy xác nhận sảy thai từ bệnh viện ra, để nói rõ một lần cho xong.
Nhưng vừa cầm được tờ giấy, tiếng hét ngoài tường đã lại lao thẳng vào tai:
“Ôn Hiền, cô lừa tôi, là cô giấu con đi rồi.
Đừng tưởng rằng giấu con là tôi hết cách! Không giao ra, tôi sẽ kiện cô!
Ban đầu đã thỏa thuận là ly hôn giả, sinh con xong sẽ tái hôn, sao cô lại ác độc như vậy, giấu con của tôi đi!”
Những lời này như dao nhọn, đâm thẳng vào tim Ôn Hiền.
Cô giận đến nỗi vò nát tờ giấy trong tay, ý định ban đầu muốn giải thích phút chốc tan thành mây khói, giận dữ ném tờ giấy vào ngăn kéo.
“Anh kiện đi, xem tòa có thể bồi thường cho anh một đứa con không!” Cô nghiến răng, từng chữ như rít qua kẽ răng.
Cô hít sâu một hơi, bước nhanh ra cửa, kéo mạnh cánh cửa ra.
Ngoài cửa, Ngô Đồng đang ôm bụng bầu năm tháng đứng bên cạnh Kỷ Minh Huyên, trên mặt treo nụ cười đáng thương giả tạo, là người mở miệng trước:
“Chị à, đừng đùa giỡn với sinh mạng trẻ con, trả con cho A Huyên đi, em cầu xin chị đấy.
Chị dùng con để ràng buộc đàn ông như vậy thật quá độc ác, gần đây anh ấy chẳng buồn lo nhà máy, ăn không ngon ngủ không yên.
Chị không phải từng yêu anh ấy sao? Sao nỡ lòng để anh ấy khổ sở như vậy?”
Ôn Hiền bật cười vì tức, không khách khí đáp lại:
“Biết tôi độc ác mà vẫn chạy đến đây tìm mắng, hai người các người bị bệnh sao?
Cô là loại tiểu tam mặt dày, còn dám lên mặt đạo đức trước mặt vợ cả? Có biết xấu hổ không?
Cũng vì đứa con trong bụng mà tích chút đức, đừng để sau này nó phải hổ thẹn vì có người mẹ không biết liêm sỉ như cô!”
Sắc mặt Ngô Đồng khẽ biến, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ điềm tĩnh giả tạo:
“Chị, em biết em chen vào giữa khiến chị tổn thương, chị mắng em em chịu.
Nhưng chị không nên giấu con đi, lừa A Huyên rằng con không còn nữa.
Chị nỡ lòng để con vừa sinh ra đã không có cha, khiến A Huyên không được gặp con sao?”
Lời của cô ta như châm ngòi lửa, Kỷ Minh Huyên lập tức hùng hổ thêm, trừng mắt gào lên:
“Tôi nói cho cô biết, nếu con tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ không để cô yên đâu!”
Nhìn khuôn mặt xấu xí đó, Ôn Hiền phá lên cười:
“Ha ha ha! Anh đúng là không biết xấu hổ! Khi trước là ai không cần con, giờ lại diễn cảnh cha con thắm thiết?