Trên Moments đã có người đăng tin về chuyện công ty.

“Big drama! Một công ty game mất dự án ba mươi triệu, giám đốc mỹ thuật nghỉ việc ngay tại chỗ!”

Phần bình luận toàn là hóng hớt.

Tôi không bấm vào xem, thoát khỏi app.

Đi đến trạm tàu điện ngầm, quẹt thẻ vào cổng.

Trên sân ga đông người, ai nấy đều cắm mặt vào điện thoại.

Tôi dựa vào cột, nhắm mắt lại.

Bên tai là tiếng tàu sắp vào ga, ầm ầm kéo tới.

Như là sự kết thúc của một thời kỳ.

Cũng như là sự bắt đầu của một thời kỳ mới.

Hai tháng sau.

Thâm Quyến, công viên khoa học Kexing.

Tôi đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn dòng xe cộ bên dưới.

Sau lưng là studio riêng rộng hai trăm mét vuông, đội ngũ tinh anh mười lăm người.

Tiểu Trần chạy tới.

“Anh Lâm, bên Thiên Tấn nói họ rất hài lòng với thiết kế nhân vật của ‘Truyền Thuyết Bóng Đêm’, bảo tụi mình đẩy nhanh tiến độ.”

“Ừ, cứ theo kế hoạch mà làm.”

“Vâng ạ!”

Cậu ấy quay người định đi, rồi lại quay đầu.

“À đúng rồi anh Lâm, anh biết không, công ty cũ của anh sập rồi.”

Tôi xoay người lại.

“Gì cơ?”

“Bên đầu tư rút vốn, tổng giám đốc Triệu bán công ty luôn rồi, Tôn Vũ Hàng bị đuổi việc.”

“Nghe nói giờ anh ta đi xin việc chỗ nào cũng bị từ chối, nộp hồ sơ đều bị loại.”

Tiểu Trần nói xong, giọng có phần hả hê.

“Đáng đời!”

Tôi không nói gì, đi về phía bàn làm việc.

Mở máy tính, thấy một email mới.

Người gửi: tổng giám đốc Triệu.

“Lâm Thâm, lúc trước là tôi sai, có thể cho công ty một cơ hội không, bán lại file gốc của ‘Tàn Tích Tinh Thần’ và ‘Săn Lùng Vực Sâu’ cho chúng tôi, giá cả dễ thương lượng.”

Tôi nhìn email này, im lặng rất lâu.

Cuối cùng, nhấn trả lời.

“Tổng giám đốc Triệu, file gốc tôi có thể giao cho ông.”

“Nhưng không phải bán, mà là tặng.”

“Dù sao đó cũng là tâm huyết năm năm của tôi, tôi không muốn nhìn chúng mục nát trong tay mình.”

“Chỉ có một điều, tôi hy vọng ông hãy đối xử tốt với những nhân viên còn lại.”

“Họ không sai gì cả.”

Gửi.

Đóng hòm thư lại, tôi đứng dậy đi đến bên cửa sổ.

Ngoài kia là Thâm Quyến, nhà cao tầng san sát, xe cộ tấp nập.

Thành phố này, mỗi ngày có người đến, mỗi ngày có người rời đi.

Có người thành công, có người thất bại.

Có người được ghi nhớ, có người bị lãng quên.

Nhưng bất kể thế nào, cuộc sống vẫn tiếp diễn.

Tôi cầm điện thoại, nhắn cho Tiểu Trần một tin.

“Tối nay tăng ca đến mấy giờ?”

“Không tăng ca! Anh chẳng bảo thứ Tư không tăng ca sao!”

Tôi bật cười.

“Đúng rồi, quên mất.”

“Vậy tan làm đi ăn lẩu nhé?”

“Quá được luôn anh Lâm! Em bao nha!”

Tôi cất điện thoại, ngồi lại trước máy tính.

Trên màn hình là bản thiết kế nhân vật chính của ‘Truyền Thuyết Bóng Đêm’.

Tinh xảo hơn ‘Bóng Tối Chi Nhận’, cuốn hút hơn.

Đây là tác phẩm mới của tôi.

Cũng là khởi đầu mới của tôi.

Tiếng gõ phím vang lên trong studio, hòa lẫn với tiếng trò chuyện của đồng nghiệp.

Ánh nắng xuyên qua cửa kính sát đất chiếu vào, cả không gian ngập tràn ấm áp.

Tôi mở phần mềm vẽ, tiếp tục hoàn thiện chi tiết nhân vật.

Từng nét vẽ, cẩn thận và tập trung.

Giống hệt tôi của năm năm trước khi mới vào nghề.

Yêu nghề, thuần khiết, và chẳng chút do dự.

Lần này, sẽ không ai có thể cướp đi nữa.

【Toàn văn hoàn】