Ba năm sau.

“Tổng giám đốc Dung, cha cô tìm đến công ty, đang làm ầm lên đòi gặp cô.”

Động tác tay tôi khựng lại, ngẩng đầu khỏi chồng hồ sơ.

Còn chưa kịp mở miệng, cửa văn phòng đã bị người ta đẩy mạnh từ bên ngoài.

Trợ lý định can ngăn, nhưng bị tôi ngăn lại.

“Cô ra ngoài trước đi.”

“Vâng.”

Tôi tự tay rót cho ông ta ly nước, giây tiếp theo, cả ly nước hắt thẳng lên mặt tôi.

Tựa như vẫn chưa hả giận, một cái tát nặng nề lập tức giáng xuống.

Vị tanh của máu lập tức lan trong khoang miệng.

“Đồ tiện nhân!”

Ông ta chỉ vào mặt tôi mắng chửi thậm tệ: “Ai cho cô lá gan dám thu thập chứng cứ sai phạm của tôi?!”

“Những chuyện ông làm trong quân đội suốt bao năm, sớm muộn gì cũng phải lộ ra, giấy không gói được lửa. Ai phanh phui chẳng vậy.”

Tôi rút vài tờ khăn giấy, chậm rãi lau nước trên mặt, “Hơn nữa, chắc Tư lệnh Kỷ vẫn chưa hiểu rõ tình hình. Bây giờ ông đã bị đình chỉ điều tra, chỉ cần tôi muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể giao toàn bộ chứng cứ cho Ủy ban Kỷ luật. Đến lúc đó, cả đời này ông đừng hòng ngóc đầu lên nữa.”

Kỷ Thế An run lẩy bẩy, chỉ tay vào tôi: “Đồ vong ân bội nghĩa! Thu phục cấp dưới của tôi, âm thầm thu thập điểm yếu của tôi, năm xưa cô chủ động nhận lại họ Kỷ chẳng phải là đã tính toán cho ngày hôm nay rồi sao?!”

“Đúng vậy.”

Tôi thản nhiên thừa nhận.

Ba năm trước, sau khi tôi kết hôn với Cố Diễn Trần, nhà họ Kỷ lập tức lên tiếng muốn nhận tôi lại làm con, mong bám lấy mối quan hệ này.

Tôi đồng ý.

Để chứng minh mình là người cha yêu thương con gái, Kỷ Thế An sắp xếp cho tôi một công việc mới, điều tôi vào hậu cần quân đội.

Một vị trí nhàn hạ, không thực quyền.

Nhưng không cản được tôi điều tra.

Bao năm qua, Kỷ Thế An lợi dụng chức quyền nhận hối lộ, cài cắm người thân tín, trong doanh trại đã sớm oán than dậy đất. Nếu không nhờ chiến hữu cũ bao che, sợ rằng ông ta đã bị xử lý từ lâu.

Bề ngoài đối xử với tôi hòa nhã, cho tôi chút ân huệ nhỏ để giữ tôi bên mình.

Thực tế, tôi liên lạc với những sĩ quan chính trực từng bị ông ta chèn ép, bí mật thu thập chứng cứ, chỉ chờ thời cơ ra tay.

Ngay từ đầu, điều tôi muốn không chỉ là ép ông ta về hưu.

Kỷ Thế An còn định xông lên đánh tôi, nhưng cơ thể đột nhiên cứng lại, ngã ngửa ra sau.

Ông ta được đưa đi cấp cứu ngay lập tức.

Giành lại được mạng, nhưng vì xúc động quá mức dẫn đến xuất huyết não, bị liệt toàn thân.

Kỷ Vi Vi và phu nhân nhà họ Kỷ khóc đến đứt ruột đứt gan.

“Đều tại con tiện nhân mày! Đáng chết!”

Kỷ Vi Vi nhào về phía tôi như phát điên.

Tôi đã đề phòng, né sang bên. Nhưng khi cô ta sắp ngã lăn từ cầu thang xuống, tôi vẫn theo phản xạ giữ tay cô ta lại.

Không ngờ lực kéo quá mạnh, tôi cũng bị kéo theo, cả hai cùng ngã xuống cầu thang.

Mặt đất lập tức loang đỏ.

Là máu của Kỷ Vi Vi.

Cô ta mang thai, nhưng đã mất con.

Ba năm trước, Kỷ Vi Vi bị người ta gài bẫy, dây dưa với một sĩ quan đã có gia đình trong quân đội, bị phóng viên chụp được bằng chứng.

Vì danh tiếng, Kỷ Thế An phải bịt kín vụ này, gả cô ta cho một quân nhân đóng ở vùng hẻo lánh.

Sau khi kết hôn, Kỷ Vi Vi chán ghét chồng không có tiền đồ, hoặc là đang ngoại tình, hoặc đang tìm cách ngoại tình.

Chồng phát hiện, bạo hành không ngừng, cô ta vài lần mang thai với người khác cũng đều bị đánh cho hư thai.

Lần này, cô ta lén lút mang thai, định dùng đứa bé ép đối phương ly hôn.

Cũng là cơ hội cuối cùng để cô ta lật ngược ván cờ.

Đáng tiếc, tất cả đã mất sạch.

Kỷ Vi Vi khóc lóc leo lên sân thượng, gieo mình xuống.

Được người tốt phát hiện, đưa vào viện cấp cứu ba ngày ba đêm.

Giữ lại được mạng, nhưng đôi chân bị cắt cụt từ đùi.

Không lâu sau, chồng cô ta bị người nặc danh tố cáo lạm dụng chức quyền, buôn lậu vật tư quân đội.

Toàn bộ bị bắt.

Liên tiếp những đòn giáng trời giáng đất khiến phu nhân nhà họ Kỷ gần như khóc mù mắt.

“Là anh làm phải không?”

Tôi khàn giọng hỏi.

Cố Diễn Trần thở dốc, dừng lại, mồ hôi trên trán nhỏ xuống ngực tôi.

“Em từng nói, muốn đích thân khiến ông ta thân bại danh liệt.”

Ánh sáng u ám rọi lên gương mặt sắc nét của anh, trong đôi mắt đen thẳm phản chiếu bóng hình tôi.

“Anh sẽ không bao giờ động vào những gì em muốn tự tay kết thúc.”

Sau đó, Cố Diễn Trần kiên nhẫn lau sạch cơ thể tôi, mới xoay người vào phòng tắm.

Điện thoại trên tủ đầu giường rung lên.

Tôi cầm lấy, gõ cửa phòng tắm: “Có điện thoại.”

“Giúp anh nghe đi.”

Tôi vừa bắt máy, đầu bên kia đã tự nói luôn:

“Cố tổng, đứa trẻ mà ngài âm thầm tài trợ suốt mấy năm nay vừa đậu một trường đại học danh tiếng. Cô bé muốn gặp ngài một lần để cảm ơn. Cô bé nói năm đó mẹ cô ấy đăng ký hiến thận cho ngài nhưng không dùng đến, vậy mà ngài vẫn tài trợ cô ấy đi học. Cô ấy muốn cảm ơn ngài trực tiếp.”

Ký ức ào ạt tràn về.

Trong đầu tôi như vang lên một tiếng nổ lớn.

Tôi đứng chết trân, không kịp đáp lại.

Đợi tôi hoàn hồn, đối phương lại lên tiếng với giọng đầy vui mừng:

“Còn nữa, chúc mừng Cố tổng! Bản kiểm tra sức khỏe của phu nhân có rồi. Cô ấy mang thai rồi ạ!”

Tôi bừng tỉnh từ sững sờ, khẽ mỉm cười:

“Cảm ơn, tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy.”

Đầu dây kia ngập ngừng vài giây, rồi ngượng ngùng chúc mừng liên tục.

Cúp máy, màn hình trở lại giao diện chính.

Tôi mới phát hiện, ảnh nền điện thoại của Cố Diễn Trần là một bức ảnh tôi mặc quân phục, chụp trên thao trường năm ấy.

Bức ảnh này tôi từng thấy.

Năm đó, trong di vật của mẹ.

Thì ra suốt những năm đó, Cố Diễn Trần vẫn luôn âm thầm tìm thận cho mẹ tôi.

Thì ra, anh đã quen mẹ tôi từ sớm hơn tôi tưởng, và giấu tôi, chăm sóc bà suốt bao năm trời.

HẾT