Con gái tôi là kẻ tiêu tiền như rác.

Khi tôi bất ngờ mắc bệnh nặng và cần tiền để cứu mạng, con bé khóc lóc nói rằng nó đã chuyển hết tiền cho bạn trai cũ của mình vì anh ta muốn mua nhà ở một thành phố cấp hai.

Tôi yêu cầu con bé đòi lại tiền để thanh toán viện phí cho tôi, nhưng nó lại khuyên tôi từ bỏ việc điều trị, nói rằng tôi không thể ích kỷ đến mức để sống mà khiến một người trẻ mất cơ hội đặt chân vào một thành phố cấp hai.

Tôi tức giận đến mức bệnh tình trở nặng nhanh chóng và chẳng bao lâu sau đã chết trong bệnh viện.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi quay trở lại thời điểm con gái vẫn còn học tiểu học.

Khi thấy con bé chỉ vào một cuốn sổ có in hình Kuromi và nói muốn có nó, tôi chỉ lạnh lùng cười khẩy một tiếng rồi quay người bỏ đi.

01

Khi con gái tôi, Thẩm Bạch Yên, lên hai tuổi, tôi và chồng cũ ly hôn.

Vì luôn lo lắng rằng con bé sẽ thiếu thốn tình cảm và sự quan tâm trong một gia đình đơn thân, tôi đã cố gắng hết sức để dành thời gian ở bên con.

Những yêu cầu như mua kẹo cho bạn ở trường mẫu giáo hay mua bánh kem lớn để tổ chức sinh nhật ở trường của con bé, tôi đều vô điều kiện đồng ý.

Dù gia đình chỉ đủ ăn đủ mặc, nhưng tôi không muốn con gái thiếu thốn bất cứ thứ gì.

Vì vậy, ở kiếp trước, khi con bé nói muốn có cuốn sổ đó, tôi đã mua ngay mà không suy nghĩ gì nhiều.

Con bé yêu thích cuốn sổ đó vô cùng, mang đến trường để dùng.

Ngày hôm sau, con gái trở về nhà và bảo tôi mua cho mỗi bạn trong lớp một cuốn sổ giống như của con, vì có nhiều bạn nói thích cuốn sổ của con bé.

Lần đầu tiên, tôi đã từ chối yêu cầu của con gái, rồi con bé không nói một lời, trừng mắt nhìn tôi một cái rồi quay về phòng, không thèm để ý đến tôi nữa, mãi đến hôm sau khi tôi mua món bánh sầu riêng mà con bé thích nhất thì tình hình mới được giải quyết.

Sau đó, những tình huống tương tự ngày càng nhiều, cho đến khi con bé đi làm kiếm tiền, vẫn không thay đổi.

Lúc đó, tôi đã để dành được một ít tiền, thấy con bé lương tháng ba ngàn, chỉ đủ ăn uống, nên tôi đã bỏ tiền ra mua thêm quần áo và túi xách mới cho con.

Nhưng quần áo mới và túi xách thường chẳng được vài ngày đã biến mất, con bé vẫn mặc những bộ quần áo hơi lỗi thời ra ngoài.

Ban đầu, tôi nghĩ con bé thiếu tiền nhưng ngại ngùng không dám mở miệng xin, nên đã bán quần áo mới và túi xách đi, vì thế tôi không truy hỏi nhiều.

Có lần, tôi vô tình nhìn thấy tin nhắn của con gái với đồng nghiệp trên điện thoại của con bé, mới biết rằng những món đồ đó đều bị con gái mang đi tặng cho đồng nghiệp.

Trong tin nhắn, hai nữ đồng nghiệp thường xuyên xin con gái đủ thứ, từ son môi nhỏ bé đến túi xách lớn, mỗi lần mở miệng xin đều được như ý.

Vì thế, tôi quyết định nói chuyện nghiêm túc với con gái.

Nhưng vừa mới bắt đầu đặt câu hỏi, con bé đã bật dậy từ ghế sofa.

Nắm chặt tay, con bé tức giận nhìn tôi:

“Mẹ đã mua cho con thì đó là đồ của con, con muốn xử lý thế nào mẹ cũng không có quyền can thiệp!”

“Nhưng tiền nhà mình đâu phải từ trên trời rơi xuống, mẹ làm việc mỗi ngày rất vất vả, kiếm tiền là để con sống tốt hơn, chứ không phải để giúp người khác đâu.”

Nghe tôi nói xong, con bé càng giận hơn, mặt đỏ bừng lên, nước mắt chực trào, như thể con bé vừa chịu một nỗi oan ức khổng lồ:

“Mẹ chỉ biết dùng đạo đức để ràng buộc con thôi! Mẹ vất vả là lỗi của con sao? Không có con thì mẹ không đi làm chắc?”

Trước hàng loạt câu hỏi của con bé, tôi nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

Thấy tôi ngẩn ra, con bé nở nụ cười đắc ý và khinh thường:

“Nếu không phải mẹ ích kỷ, nhất quyết ly hôn với ba, thì làm sao con từ nhỏ đã không được sống cùng ba!”

Cảm giác như một điều gì đó quan trọng trong lòng mình đột ngột vỡ tan, tôi không kiềm được nước mắt.

Sau khi con gái ra đời, chồng cũ chẳng hề quan tâm gì đến con bé, nhờ anh ta trông con một lát, thì con lại bị đập đầu sưng một cục lớn hoặc té ngã trầy xước.

Vậy mà bây giờ, tôi lại trở thành người ác độc trong mắt con gái.

Sau cuộc cãi vã đó, tôi đã không còn mua quần áo và túi xách cho con bé nữa, cũng ngừng cho con chút tiền tiêu vặt.

Vì vậy, con bé không về nhà mà đến tìm ba của nó.

Chồng cũ cho con bé năm trăm đồng rồi nói sẽ giới thiệu bạn trai cho con bé.

Theo truyền thống trọng nam khinh nữ của gia đình chồng cũ, tôi biết ngay anh ấy đang tính toán chuyện sính lễ khi con gái kết hôn.

Tôi gọi điện thuyết phục con gái về nhà, nhưng con bé lại nói rằng tôi không tốt bằng mẹ kế của nó, mẹ kế sẽ mua mặt nạ dưỡng da để con bé mang đến công ty chia sẻ với đồng nghiệp, giúp con bé xây dựng quan hệ tốt với họ.

Không biết vì quá tức giận hay do nhiều năm phải gánh vác cả gia đình và công việc khiến tôi kiệt sức, tôi bị bệnh cấp tính và phải nhập viện.

Khi tỉnh dậy, bác sĩ nói rằng con gái đã đến, nhưng chỉ ở lại chưa đến hai tiếng rồi rời đi.

Việc con bé không đóng viện phí cho tôi không khiến tôi ngạc nhiên, nhưng khi tôi lấy điện thoại định tự mình thanh toán thì phát hiện số tiền một trăm ngàn đồng trong tài khoản đã bị rút hết.