Khi ấy, tất cả người thân đều lao vào tranh giành di sản của cha cô, tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, nhưng không một ai thật lòng quan tâm đến việc… cô sẽ đi đâu, sống thế nào.

Cô như thể bị cả thế giới vứt bỏ.

Chính vào lúc ấy, khi chỉ vừa mới trưởng thành, Trình Đồ Nam và Từ Bồi Phong đã kiên định đứng bên cô.

Trình Đồ Nam nắm lấy tay cô, ánh mắt mang theo chút ấm áp:

“An An, đừng sợ. Em vẫn còn người thân. Bọn anh đã mua nhà, mình cùng sống chung, mãi mãi không rời xa.”

“Đúng, cả đời này chúng ta không chia xa.”

Khoảnh khắc đó, như thể cả thế giới đều ngưng lại, chỉ còn tiếng tim đập hỗn loạn của Lục Thập An vang vọng trong lồng ngực.

Nhưng rồi…

Thời gian trôi qua, những lời hứa, những ấm áp ngày ấy đã dần phai nhạt dưới sự bào mòn của thực tại, cuối cùng tan biến như bong bóng xà phòng.

Trình Đồ Nam thấy cô không nói gì, liền siết tay cô chặt hơn.

Cơn đau nhói từ vết sẹo trên tay khiến Lục Thập An bừng tỉnh khỏi hồi ức.

Cô hơi nhíu mày, ánh mắt dừng lại nơi vết sẹo ấy, tâm trí bị kéo về một ký ức khác.

Đó là lần đầu tiên cô cố gắng nấu ăn cho họ.

Cô vụng về cắt rau, nêm nếm, trên mặt hiện rõ sự lo lắng xen lẫn mong đợi.
Cô muốn cho họ một bất ngờ.

Nhưng khi bưng mâm cơm đầy háo hức bước ra, thứ chờ đợi cô lại là một cơn bão lạnh lẽo.

Lúc đó, Trình Đồ Nam và Từ Bồi Phong đang giận dỗi vì chuyện Lục Chiêu Chiêu, tâm trạng đều rất tệ.

Thấy mâm cơm cô dọn lên, trong mắt họ chỉ có sự khó chịu.

Trình Đồ Nam nhíu mày, giọng lộ rõ vẻ chán ghét:

“Đây là cái gì? Em nấu kiểu gì vậy?”

Từ Bồi Phong còn quá đáng hơn, trực tiếp hất đổ đĩa cơm xuống sàn, thức ăn văng tung tóe, bẩn thỉu vô cùng.

Lục Thập An sững người đứng đó, trong mắt là vẻ kinh ngạc.

Cô nhìn đống mảnh vỡ và cơm vung vãi trên đất, nước mắt đã lưng tròng nhưng vẫn cố gắng không để rơi.

Trong lúc dọn dẹp, tay cô vô ý chạm vào chảo nóng, để lại một vết bỏng sâu và dài.

Cơn đau lan khắp toàn thân.
Nhưng trái tim cô còn đau hơn.

Một vài chuyện… một khi đã xảy ra… thì vĩnh viễn không thể quay lại như xưa.

Lục Thập An khẽ rút tay ra khỏi tay anh ta.

Trái tim cô đã không còn gợn sóng — những tổn thương và thất vọng ngày xưa, giờ chỉ còn là một mặt hồ phẳng lặng.

Cô ngẩng đầu, trong mắt mang theo một tia bình thản:

“Chúng ta đã không còn tương lai. Tôi đã kết hôn với cậu nhỏ của các anh, và chúng tôi rất hạnh phúc.”

Giọng nói cô nhẹ nhàng, nhưng đầy kiên định.

Không biết từ khi nào, trời bắt đầu đổ mưa — những hạt mưa nhỏ li ti rơi lất phất trên mặt đất.

Cố Trung Lễ từ xa chạy tới, vội vàng che ô cho Lục Thập An.

Thế giới dưới tán ô như tách biệt hẳn khỏi bên ngoài, chỉ còn lại hai người họ.

Cố Trung Lễ nhẹ giọng:
“An An, đừng để mình bị ướt.”

Lục Thập An khẽ mỉm cười, quay sang nhìn Trình Đồ Nam và Từ Bồi Phong bằng ánh mắt thản nhiên.

“Giống như cơn mưa này, rồi cũng sẽ qua thôi… nhưng những vết tích nó để lại, thì không thể xóa nhòa.”

Ánh mắt cô quét qua cả hai, giọng nói dứt khoát:

“Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Các anh không phải sắp sang châu Phi sao?”

Mắt Từ Bồi Phong đỏ hoe, giọng anh ta run rẩy đầy bất lực, như thể đang cố bám víu vào hy vọng cuối cùng:

“Tại sao lại như vậy? Là vì Lục Chiêu Chiêu sao? Anh đã xóa hết mọi liên lạc với cô ta rồi. Những gì cô ta làm, bọn anh nhất định sẽ để cô ta trả giá.”

Anh ta cố gắng giải thích, tìm cho mình một lý do để được tha thứ.

“An An, em cho bọn anh thêm một cơ hội cuối cùng, được không?”

Lục Thập An nhìn hai người họ vẫn chưa chịu tỉnh ngộ, khẽ thở dài, giọng trầm tĩnh:

“Có những chuyện… một khi đã xảy ra, thì không thể quay lại như ban đầu.

Gương vỡ rồi… thì có ghép cũng chẳng còn nguyên vẹn.”

“Chúng ta không còn là chúng ta của ngày xưa nữa.”

Trình Đồ Nam và Từ Bồi Phong như nghe thấy một câu chuyện cười:

“Nhưng bọn anh chưa từng thay đổi mà.”

Trình Đồ Nam lên tiếng, giọng lộ rõ vẻ không cam lòng:

“An An, là em từng nói với bọn anh… chúng ta cả đời sẽ không rời xa nhau.”

Khóe môi Lục Thập An khẽ nhếch, nở một nụ cười lạnh lùng châm biếm:

“Thật sao?”

“Không phải chính các anh đã từng quả quyết nói sẽ mãi mãi không rời xa tôi sao?
Ngay từ đầu đến cuối, người thay đổi… là các anh.”

Lời nói của cô như một cú đấm mạnh mẽ giáng thẳng vào tim họ, khiến cả hai không thể phản bác.

Trình Đồ Nam đưa tay ra, định kéo cô vào lòng, như thể một cái ôm có thể xóa hết lỗi lầm năm xưa.

Nhưng Cố Trung Lễ phản ứng cực nhanh, lập tức đá anh ta một cú rồi lạnh giọng:

“Đừng chạm vào cô ấy.”