Trình Đồ Nam lúc này mới phản ứng lại, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc.
“Đúng, Lục Chiêu Chiêu từng đề nghị rủ em đi chơi khinh khí cầu, nhưng lúc đó bọn anh giận nhau nên anh không rủ em thật.”
Lục Chiêu Chiêu còn định gượng gạo phủ nhận, giọng nghẹn lại vì khóc:
“Không phải, không phải tôi… tôi không có…”
“Cô làm rò khí khinh khí cầu, còn cố ý đâm thủng dây nhảy dù đơn. Lục Chiêu Chiêu, cô thật sự muốn tôi chết!”
Giọng Lục Thập An khẽ run, ký ức kiếp trước như lưỡi dao cứa lại trong lòng.
Cô vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc ngồi trong khinh khí cầu, phía trước là vực sâu, mà cô thì bất lực nhìn cái chết tiến đến gần.
“Chỉ vì chút tài sản, cô không tiếc giết tôi. Lòng dạ của cô còn độc hơn cả rắn rết.”
Lục Chiêu Chiêu nghẹn họng, không nói nổi một câu. Khuôn mặt trắng bệch, mắt đầy sợ hãi, miệng mấp máy không thành lời.
Cô ta cố gắng chống chế, nhưng giọng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ biết ngồi bệt dưới đất, nước mắt tuôn như suối.
Ngay khoảnh khắc ấy, khi Lục Chiêu Chiêu còn đang hoảng loạn và tuyệt vọng…
Một tràng còi cảnh sát sắc nhọn đột ngột vang lên, xé tan bầu không khí.
Chương 18
Cánh cửa lớn bị đẩy mạnh ra, vài cảnh sát mặc đồng phục bước vào, ánh mắt sắc lạnh, bước chân dứt khoát.
Họ nhanh chóng bao vây lấy Lục Chiêu Chiêu, không chút nương tay khóa chiếc còng lạnh băng vào cổ tay cô ta.
“Cô Lục Chiêu Chiêu, cô bị tình nghi cố ý mưu sát không thành, mời cô theo chúng tôi về đồn cảnh sát phối hợp điều tra.”
Tiếng kim loại va chạm giữa không gian tĩnh lặng nghe đặc biệt chói tai. Khuôn mặt Lục Chiêu Chiêu lập tức tái mét, trong mắt tràn đầy kinh hoàng và không thể tin nổi.
Cô ta cố gắng giãy giụa, nhưng động tác của cảnh sát dứt khoát và cứng rắn, lập tức chế ngự cô ta xuống.
Cố Trung Lễ đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh thấu xương.
“Lục Chiêu Chiêu, tôi sẽ mời luật sư giỏi nhất để khiến cô phải trả giá vì tất cả những gì mình đã làm.”
Lục Chiêu Chiêu bị cảnh sát áp giải rời đi. Vừa giãy giụa, cô ta vừa ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt đầy không cam lòng và tuyệt vọng.
Cô ta cố gắng gào lên câu cuối cùng, nhưng tiếng còi cảnh sát chói tai đã nhấn chìm tất cả:
“Tôi không phục! Tôi bị oan mà…!”
Nhưng không ai còn quan tâm đến lời biện hộ của cô ta nữa. Cảnh sát đẩy cô lên xe, tiếng còi lại vang lên lần nữa — chói tai, dồn dập, rồi nhanh chóng tan biến nơi cuối phố.
Nhìn theo bóng lưng Lục Chiêu Chiêu khuất dần, cuối cùng Lục Thập An cũng buông một hơi thở nhẹ nhõm.
Cô hít sâu một cái, như thể vừa thoát khỏi cơn ác mộng kéo dài bao năm.
Cố Trung Lễ bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ánh mắt dịu dàng:
“An An, đừng sợ, mọi chuyện kết thúc rồi.”
Giọng anh trầm thấp mà ấm áp, như xua đi mọi bóng tối trong lòng cô.
Lục Thập An ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt lấp lánh ánh sáng bình yên.
Cô biết, chỉ cần có Cố Trung Lễ bên cạnh, cô sẽ không còn phải sợ bất kỳ điều gì nữa.
Anh giống như một tòa thành vững chắc, thay cô che mưa chắn gió.
Lục Thập An khẽ mỉm cười, dịu dàng nói:
“Cảm ơn anh, Trung Lễ.”
Trình Đồ Nam và Từ Bồi Phong nhìn Lục Chiêu Chiêu bị áp giải đi, trên mặt không hề có vẻ đau lòng, ngược lại còn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất… cũng không cần kết hôn với Lục Chiêu Chiêu nữa.
Thế nhưng, khi họ thấy gương mặt không cảm xúc của Lục Thập An, trong lòng lập tức dâng lên sự chột dạ.
Bọn họ từng giúp Lục Chiêu Chiêu làm biết bao chuyện tổn thương cô… Liệu cô có trách họ không?
Trình Đồ Nam lên tiếng trước:
“Thập An, xin lỗi… Trước kia bọn anh không biết bộ mặt thật của Lục Chiêu Chiêu, còn mù quáng giúp cô ta làm nhiều chuyện có lỗi với em.”
Từ Bồi Phong vội vàng gật đầu đồng tình:
“Đúng vậy, có thể cho bọn anh một cơ hội để bù đắp không? Em muốn bọn anh làm gì cũng được.”
Lục Thập An nhìn hai người họ, ánh mắt lạnh nhạt không mang theo chút cảm xúc:
“Từ nay về sau đều là người một nhà cả rồi. Chuyện trước kia… để nó qua đi.”
Cô cố tình nhấn mạnh ba chữ “người một nhà”, giọng điệu mang theo sự mỉa mai khiến sắc mặt hai người lập tức trắng bệch.
Cố Trung Lễ lạnh lùng lên tiếng:
“Mợ nhỏ không chấp nhặt với các người là vì cô ấy có lòng tốt. Còn tôi thì không. Một tuần nữa, thu dọn đồ đạc, đi châu Phi cho tôi.”
Trình Đồ Nam và Từ Bồi Phong còn định nói gì đó, nhưng đối mặt với thái độ quyết liệt của Cố Trung Lễ, họ chẳng thể mở miệng được nữa.
Họ biết, lời của cậu nhỏ không ai có thể thay đổi.
Cả hai đành cúi đầu, im lặng rời khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng họ khuất dần, trong lòng Lục Thập An dâng lên cảm giác an toàn chưa từng có.
Thì ra, có người để dựa vào lại dễ chịu đến vậy.
Cô ngẩng đầu nhìn Cố Trung Lễ, siết chặt tay anh.
“Trung Lễ, anh sẽ luôn là chỗ dựa của em chứ?”
“Dĩ nhiên rồi, anh luôn ở đây.”
Cố Trung Lễ không chút do dự ôm cô vào lòng.
“Đừng sợ, em không còn cô đơn nữa, An An. Chỉ cần em cần, anh sẽ luôn ở bên.”