Tôi vừa ăn miếng dưa hấu Lục Xích chuẩn bị, vừa nhìn anh ấy nghiêm túc mài dao.

Tò mò hỏi:
“Lục Xích, sao anh không thấy tò mò rốt cuộc bọn họ gặp chuyện gì?”

“Anh không quan tâm chuyện người khác.”

Nói xong, anh rửa sạch tay, lau khô rồi bước tới, dịu dàng xoa đầu tôi.

“Hàn Hàn, đã gả cho anh, thì cả đời này chỉ có thể là của anh.”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh thể hiện sự chiếm hữu rõ ràng đến vậy.

Tôi nghiêng đầu, áp mặt vào tay anh, khẽ cọ nhẹ:
“Lục Xích, em là của anh.”

“Em sẽ không rời đi đâu cả. Bây giờ anh có thể nói cho em biết — có phải anh đã làm gì không?”

Lục Xích khẽ mấp máy môi, định mở miệng.

Thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng bàn tán:

“Không thể tin được, hai người đó lại có thể làm ra chuyện như thế.”

“Đúng vậy, anh có thấy mặt mấy người kia không? Tôi còn tưởng họ sắp giết người bịt miệng đấy!”

8
Mắt tôi sáng lên, tò mò hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lập tức có người kể sơ qua ngọn ngành.

Hôm nay vốn là ngày cưới của Hình An Yến và Lương Ngọc Cầm.

Thế nhưng, giờ lành đã đến mà cô dâu chú rể lại chẳng thấy đâu.

Nhờ có sự hỗ trợ của hai nhà họ Hình và họ Dư, mọi người nhanh chóng tìm được hai người.

Chỉ là — một người thì đang “vụng trộm” sau núi.

Còn người kia thì dây dưa không dứt với một quả phụ trong làng.

“Các cậu không nhìn thấy đâu, lúc đám người kia bắt gặp cảnh tượng ấy, mặt ai cũng xanh lét. Nếu tôi không chạy nhanh, tôi còn tưởng họ sắp giết người diệt khẩu rồi đấy.”

“Ngày cưới mà dám lén lút phản bội nhau, nếu là tôi, tôi xấu hổ đến mức chẳng còn mặt mũi sống nữa luôn.”

Tôi thật không ngờ, lại xảy ra trò hay đến vậy.

Dù trong lòng tôi vốn rất thích xem hai người đó bẽ mặt, nhưng… chuyện này cũng quá trùng hợp rồi chứ.

Tôi vô thức quay sang nhìn Lục Xích. Anh lập tức cúi đầu bận rộn làm gì đó, tránh ánh mắt tôi.

“Lục Xích, nói thật đi, có phải anh làm không?”

Tôi đi tới, hạ giọng hỏi sát bên tai anh, chỉ để hai người nghe thấy.

Thấy anh chuẩn bị mở miệng, tôi liền chặn trước:

“Lục Xích, anh không được lừa em!”

Anh bất đắc dĩ thở dài, rồi đổi giọng:

“Là bọn họ định hạ thuốc chúng ta trước. Anh chỉ đơn giản để họ tự uống thứ họ chuẩn bị sẵn thôi. Còn những chuyện sau đó… không liên quan đến anh.”

Tôi thầm nghĩ: quả nhiên, hai người kia chẳng có ý tốt gì ngay từ đầu, thì ra là định gài bẫy tôi với Lục Xích trong ngày cưới của họ.

Muốn khiến chúng tôi mất mặt trước bàn dân thiên hạ, đúng là tính toán hay thật.

Chỉ tiếc, kế hoạch chưa thành, ngược lại chính bọn họ mới là kẻ mất mặt.

Tôi khẽ nhếch môi đầy giễu cợt.

Lúc ấy, Lục Xích dè dặt nói nhỏ:
“Hàn Hàn, em đừng giận anh nhé.”

“Giận gì chứ? Nếu không nhờ anh bảo vệ em, hôm nay không biết em sẽ bị lôi vào trò bẩn thỉu gì.”

“Với lại, anh chỉ để họ tự gánh hậu quả, chẳng làm gì sai cả.”
“Thế nên… sao em phải giận? Em còn muốn thưởng cho anh nữa là!”

Lời vừa dứt, anh bế bổng tôi lên luôn.

Tôi nhận ra ý định của anh, vội vàng giãy giụa:
“Lục Xích! Bây giờ còn đang ban ngày đó!”

“Là bà xã nói sẽ thưởng mà.”

“Em còn chưa xem xong trò vui đâu!”

“Chờ em ngủ dậy, anh kể hết cho.”

“Nhưng mà—”

Câu sau còn chưa nói xong, đã bị Lục Xích chặn lại bằng một nụ hôn.

Lần nữa tỉnh dậy, trời đã tối hẳn.

Lục Xích không có ở nhà.

Tôi ăn qua loa mấy miếng rồi lập tức chạy ra ngoài.

Quả nhiên, thấy mọi người tụm năm tụm ba, đang bàn tán rôm rả.

Hình An Yến là đoàn trưởng, không thể để xảy ra bê bối đạo đức.

Có rất nhiều người đã tận mắt thấy mọi chuyện. Nếu anh ta không muốn sự nghiệp tiêu tan, cách duy nhất là cưới luôn người phụ nữ kia.

Cho dù nhà họ Hình không muốn, cũng đành ngậm ngùi chấp nhận.

Còn bên Lương Ngọc Cầm, dĩ nhiên là không cam lòng gả con gái cho một kẻ bê bối như vậy.

Cuối cùng chỉ đành thương lượng đưa cho tên kia một khoản tiền, mong anh ta đừng làm phiền nữa.

Nhưng tên kia cũng không dễ chơi — không chỉ đòi tiền, còn đòi thêm một căn nhà.

Từ nay về sau, xem như áo cơm không lo.

Không chỉ vậy, trước khi rời làng, hai nhà họ Dư và họ Hình còn cãi nhau một trận lớn.

Từ đó trở đi, quan hệ giữa hai nhà xem như hoàn toàn rạn nứt.

Sau này, khi trở lại thủ đô, vì uất ức, nhà họ Hình đã tung ra scandal của nhà họ Dư.

Nhà họ Dư chỉ còn cách nhanh chóng gả Lương Ngọc Cầm cho một người khác để dập lửa.

Về phần Hình An Yến, tuy vẫn còn ở trong quân đội, nhưng cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Người chứng kiến hôm đó không ít, chỉ mấy ngày sau, chuyện này đã lan truyền khắp nơi, ầm ĩ vô cùng.

Với một người sĩ diện như anh ta, cuối cùng vẫn không chịu nổi áp lực, đem toàn bộ tức giận trút lên đầu quả phụ kia.

Nhưng người phụ nữ đó đâu phải dạng vừa.

Chẳng bao lâu sau, cả hai đều bị khai trừ khỏi đơn vị.

Dù sao thì… chuyện đó cũng là chuyện sau này rồi.

Tôi còn đang mải hóng chuyện, thì bỗng có người để ý đến sự hiện diện của tôi.

Một người hàng xóm kéo tay tôi, nhỏ giọng nói:

“Tiểu Hàn à, con phải trông chừng Tiểu Lục cho kỹ vào nhé. Lúc trước Lương Ngọc Cầm còn đến cầu xin nó nữa đấy!”

“Lục Xích nuôi cô ta bao nhiêu năm trời, nói bỏ là bỏ, bây giờ còn muốn quay lại? Mặt dày vừa vừa thôi!”

Tôi thật không ngờ, lại còn có đoạn này nữa.

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, đầy tự tin:
“Lục Xích sẽ không phản bội cháu đâu.”

Vừa dứt lời, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng:

“Hàn Hàn, anh về rồi.”

Tôi vẫy tay chào mấy người hàng xóm, rồi chạy tới bên cạnh anh.

Chỉ nghe anh dịu dàng nói:
“Anh mua quần áo với thịt cho em rồi. Hôm nay vất vả cho em quá.”

“Vậy bây giờ em muốn ăn!”

“Được, anh đi nấu cho em.”

Giọng Lục Xích dịu dàng, đầy cưng chiều.

Thật ra, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lục Xích, tôi đã biết — anh khác hoàn toàn Hình An Yến.

Tôi cũng biết, kiếp này của tôi… sẽ không đi vào bi kịch như kiếp trước nữa.

Mà sẽ là một cuộc đời hạnh phúc, vui vẻ, khiến người khác phải ngưỡng mộ.