10

Tôi cũng không giận, chỉ nhạt nhẽo nhìn cô ta một cái.

“Ngôi nhà này là do tôi chọn, toàn bộ việc trang trí nhà cưới đều do một tay tôi làm nên, hy vọng cô ở sẽ quen.”

Sắc mặt cô ta lập tức trở nên tái mét.

“Ôn Ngưng, cô chẳng qua chỉ là một con gà bị trắng trợn lợi dụng ba năm, chồng cô khi tuyên bố chính thức cùng tôi, cô chẳng khác nào một chú hề bị mọi người cười nhạo!”

“Không phải đâu, tôi và Lục Tầm đã có giấy kết hôn, sau khi ly hôn tôi còn có thể chia được tài sản. Còn cô, anh ấy yêu cô như vậy, sao không mua cho cô ngôi nhà mới, lại để cô ở trong nhà tôi đã ở qua rồi?”

Tống Vãn tức giận, tiến lên đẩy mạnh tôi.

Tôi đang xách hành lý, lực đẩy lớn khiến tôi ngã ra sau, một cảm giác tê dại từ sau đầu lan tới, ngay lập tức tôi cảm thấy một dòng nhiệt ấm dưới thân.

Nhưng tôi còn chưa kịp kêu lên, Tống Vãn đã ngã xuống bên cạnh tôi, cổ tay cô ta bị lan can sắc nhọn cắt vào, cũng chảy rất nhiều máu.

Cô ta nghiêng đầu nhìn về phía cửa, giọng yếu ớt khiến người khác thương xót.

“A Tầm, em đau, em đau quá…”

“Tiểu Vãn!”

Một giọng nói hoảng hốt vang lên.

Sau đó tôi thấy khuôn mặt đầy lo lắng của Lục Tầm, hắn vội vã bế Tống Vãn lên, không quay đầu lại mà bước ra ngoài.

Dì Vương chặn hắn lại: “Cậu Lục, phu nhân cũng bị thương, chảy nhiều máu lắm, cậu không lo cho cô ấy sao?”

Lục Tầm nghiến răng đẩy dì Vương ra.

“Tôi lo gì cho cô ta, Tiểu Vãn bây giờ đang chảy máu không ngừng, tôi phải đưa cô ấy đi bệnh viện, tránh ra đừng cản đường.”

Khi hắn bước đến cửa, không biết vì sao lại quay đầu nhìn tôi một cái.

Ánh mắt chúng tôi giao nhau, trong mắt hắn đầy sự chán ghét.

“Hóa ra sự ngoan ngoãn trước đây của cô đều là giả vờ.”

11

Dì Vương đưa tôi đến bệnh viện.

Trên xe, dì ấy rơi nước mắt vì thương xót.

“Phu nhân à, máu chảy nhiều như vậy, không giống là vết thương ở chân.”

Tôi hiểu rõ trong lòng, nhưng không muốn nói cho dì biết.

Dì là một người rất tốt bụng.

Ở nhà họ Lục bao nhiêu năm nay, mọi thứ đều là giả dối, chỉ có lòng tốt của dì Vương đối với tôi là thật.

Dì lau mồ hôi trên trán tôi, nắm chặt tay tôi.

“Phu nhân, có phải cô cũng rất đau không? Cô cứ la hét, hoặc khóc ra, khóc ra sẽ dễ chịu hơn một chút.”

“Không thể rơi nước mắt vì một kẻ tồi tệ.”

Lời ra tới đầu môi là vậy.

Nhưng tôi lại úp mặt vào áo dì Vương mà khóc.

Tôi không khóc vì Lục Tầm.

Tôi khóc vì đứa nhỏ đã gắn liền với sự sống của tôi, mỗi ngày cảm nhận nhịp đập của nhau.

Tôi đã sẩy thai.

Dì Vương ôm tôi liên tục nói tôi đã chịu khổ rồi.

Khi tỉnh lại, tôi ngồi yên một ngày, nhìn mặt trời ngoài kia từ từ lặn xuống.

Khi làn gió lạnh đầu tiên thổi vào từ cửa sổ, tôi hoàn toàn tỉnh táo.

Tôi bình tĩnh nói: “Nỗi đau này không thể chịu vô ích, phải khiến Lục Tầm trả giá.”

Dì Vương gật đầu: “Hôm đó cô bị kẻ thứ ba đẩy ngã, tôi đã lưu lại đoạn video đó, có thể làm bằng chứng ngoại tình trong hôn nhân.”

“Thật tốt.”

Tôi vuốt nhẹ bụng mình, khẽ nói: “Đợi đến ngày họ kết hôn, tôi sẽ tặng một món quà lớn.”

12

Từ bệnh viện về, dì Vương chăm sóc tôi suốt một tháng.

“Dì là người làm nhà họ Lục, đi theo tôi sẽ bị người ta bàn tán đấy.”

Dì lắc đầu, “Tôi không quan tâm, ở nhà họ Lục bao nhiêu năm nay, chỉ có cô Ôn mới coi tôi như một con người.”

Dì kể, ở nhà họ Lục, không ai quan tâm đến niềm vui hay nỗi buồn của một người giúp việc.

Chỉ có tôi, khi vui vẻ sẽ kéo dì cùng ăn bánh, cùng chúc mừng.

Khi dì buồn, tôi đưa khăn giấy, rồi ôm dì, cho dì nghỉ phép, dẫn dì đi hát.

Dì nói, chỉ khi tôi gọi dì là dì Vương, dì mới nghe thấy không phải thái độ kẻ bề trên với kẻ bề dưới, mà là sự phụ thuộc của một cô gái đối với mẹ.

Tôi nói với dì, tôi là trẻ mồ côi, từ nhỏ thiếu thốn tình thương, vì vậy người khác đối tốt với tôi một chút, tôi sẽ dốc hết lòng mình.

Tôi hỏi dì: “Dì nghĩ tôi có ngốc không? Mới bị đàn ông lừa.”

Dì vuốt đầu tôi nói: “Cô đâu sai vì đã một lòng chân thành, sai là kẻ đã phụ lòng chân thành của cô kìa.”

Lời nói đó như ánh sáng soi rọi tâm hồn tôi.

13

Khi cơ thể hoàn toàn hồi phục, tôi đã soạn sẵn đơn ly hôn và nhờ dì Vương gọi điện cho Lục Tầm, thông báo hắn đến để ly hôn với tôi.

Cuộc gọi đầu tiên được kết nối, giọng nói lạnh lùng của Lục Tầm vang lên.

“Dì Vương, dì đã bị sa thải, cả ngành giúp việc cũng sẽ không ai thuê dì nữa.”

Rồi cuộc gọi bị cắt đứt.

Tôi nắm tay dì, cảm thấy rất áy náy.

“Là tôi liên lụy dì, xin lỗi.”

Dì nhẹ nhàng vỗ lên tay tôi.

“Không sao, tôi làm giúp việc chỉ để giết thời gian thôi, không thể làm trong ngành này nữa cũng chẳng sao.”

Sau đó dì tiếp tục gọi thêm vài cuộc điện thoại.

Ban đầu vẫn bị cúp máy, sau đó Lục Tầm trực tiếp chặn số của dì.

Dì Vương nói: “Đi đến công ty tìm anh ta.”

Tôi gật đầu đồng ý.

Đứng bên đường, tôi vừa rút điện thoại ra để gọi xe thì thấy dì Vương bước vào một khu cao cấp, lái ra một chiếc Maserati.

“Ngồi xe này đi, để thể hiện chút đẳng cấp, không thể để cậu ta nghĩ rằng cô rời bỏ cậu ta thì cuộc sống sẽ tệ đi.”

Tôi ngạc nhiên đến há hốc mồm.