“Con chỉ quay về, nhìn hai người lần cuối.”
“Trước kia trong nhà có ba kiếm tiền, sau khi ba mất là nhà họ Thẩm nuôi mẹ và em.”
“Sau này hai người phải tự lo lấy mình, không còn ai chống lưng nữa, cuộc sống sẽ rất khó khăn.”
Mẹ Kiều lắc đầu, vành mắt trong nháy mắt đỏ lên:
“Không thể nào…”
“Sức khoẻ nó luôn rất tốt, sao có thể chết được…”
“Không có ai nói cho tôi biết, con gái tôi đã chết…”
Thẩm Dục Châu nhìn mẹ Kiều bằng ánh mắt lạnh lùng.
Những năm này, bà ta đã bao nhiêu lần tìm Kiều Niệm Vân đòi tiền, anh biết rõ hơn ai hết.
“Kiều Phu nhân , bà thật sự đau buồn vì Kiều Niệm Vân chết, hay là đau buồn vì sau này không còn cách nào thông qua cô ấy để lấy tiền từ nhà họ Thẩm nữa?”
Mẹ Kiều sững người, không nói nên lời.
Thẩm Dục Châu thu lại ánh mắt, cửa kính xe từ từ kéo lên.
“Từ nay về sau, đừng xuất hiện trước cửa nhà họ Thẩm nữa.”
15
Sau đó, chiếc xe lăn bánh tiến vào nhà họ Thẩm.
Mười phút sau, Thẩm Dục Châu ngồi trong thư phòng, nhìn bản báo cáo ADN trên bàn.
Chữ đen trên nền trắng, chói mắt đến tàn nhẫn.
Anh lại ngẩng đầu nhìn lên tường, kim đồng hồ chỉ đúng năm giờ chiều.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân.
Giờ này, lẽ ra là lúc Kiều Niệm Vân mang cà phê tới cho anh…
Ánh mắt Thẩm Dục Châu dời về phía cửa thư phòng, mang theo một tia mong chờ nhìn cánh cửa bị đẩy ra.
Nhưng người bước vào lại là Tống Thi Thiên trong chiếc váy đỏ.
“Dục Châu, vừa rồi những lời anh nói với mẹ Kiều Niệm Vân, em đều nghe thấy rồi.”
Thẩm Dục Châu nhìn cô ta, trong mắt tràn đầy thất vọng.
“Ừ.”
Anh lạnh nhạt đáp.
Tống Thi Thiên cắn chặt môi dưới, bước tới bên cạnh anh:
“Dục Châu, dù em và Luật Ngôn đã kết hôn, nhưng trong lòng em vẫn còn anh.”
“Em biết, anh cũng vẫn còn thích em.”
“Dù anh đã xoá em, nhưng em biết anh vẫn giữ hình của em, và những bức thư anh viết cho em.”
Cô ta dừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Kiều Niệm Vân đã chết rồi, em cũng có thể lập tức ly hôn với Luật Ngôn.”
Nghe những lời này, Thẩm Dục Châu nhìn cô ta thật sâu một cái.
Sau đó anh lấy điện thoại ra, bấm gọi một cuộc.
Điện thoại vừa kết nối, anh nghiêm giọng nói:
“Thẩm Luật Ngôn! Quản chặt người phụ nữ của cậu đi!”
Nói xong, anh dập máy, nhìn Tống Thi Thiên bằng vẻ mặt mất kiên nhẫn.
“Còn không cút đi sao?”
Tống Thi Thiên thấy vậy, sắc mặt trắng bệch, không dám tin nhìn Thẩm Dục Châu hồi lâu.
“Được, em đi, anh đừng hối hận.”
Sau khi Tống Thi Thiên rời đi.
Thẩm Dục Châu nhớ tới những lời cô ta vừa nói, liền kéo mạnh ngăn kéo thứ hai bên trái ra, vơ lấy đống ảnh và thư bên trong định vứt vào thùng rác.
Nhưng anh lại nhìn thấy trên cùng là một phong thư ghi:
【Gửi Thẩm Dục Châu】
Bên cạnh bức thư, còn yên lặng đặt một tấm chi phiếu trắng, và một cuốn giấy ly hôn nền đỏ chữ bạc.
Anh run rẩy mở thư ra, bên trong viết nguệch ngoạc mấy dòng chữ.
“Dục Châu, khi anh đọc được bức thư này, em đã đi rồi.”
“Có lẽ anh sẽ không tin, nhưng suốt năm năm qua, tình cảm em dành cho anh đều là thật.”
“Em cũng biết những năm này anh chưa từng quên Tống Thi Thiên, giờ chúng ta đã ly hôn rồi, anh không cần phải tiếp tục bị trói buộc với một người phụ nữ anh không yêu nữa.”
“Chúc anh cuối cùng có thể ở trọn đời bên người khiến anh rung động.”
Khoảnh khắc nhìn thấy dòng cuối cùng, cổ họng Thẩm Dục Châu dâng lên vị tanh ngọt, một ngụm máu phun ra.
Máu tươi nhuộm đỏ tờ giấy trắng, trái tim Thẩm Dục Châu cũng quặn thắt dữ dội.
Anh đỏ ngầu đôi mắt, nhìn chằm chằm lá thư có nét chữ xấu đến mức gần như không thể nhìn nổi ấy.
“Kiều… Niệm… Vân…”
Thẩm Dục Châu khàn giọng thì thầm tên cô, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Chỉ cần nghĩ đến việc từ nay về sau sẽ không bao giờ còn được gặp cô.
Sẽ không còn được uống ly cà phê do cô nấu.
Không còn được ở chung phòng với cô.
Không còn ai đối với anh không rời không bỏ nữa.
Cơn đau trong lòng lại dâng lên từng đợt, từng đợt một.
Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy.
Sao anh có thể làm mất một người yêu anh đến thế như Kiều Niệm Vân.
Sao anh lại có thể hiểu lầm rằng cô thích Thẩm Luật Ngôn.
Năm năm rồi, sao anh lại mù quáng đến thế.
Hoá ra, đau đớn nhất trên đời, chính là đã từng có, nhưng bản thân lại không trân trọng, để rồi mất đi mãi mãi.
Trời dần sẫm tối.
Cảm xúc của Thẩm Dục Châu chậm rãi lắng xuống, anh chỉ cảm thấy trán mình đau nhức từng hồi.
16
Anh chưa từng khóc bao giờ.
Ngày trước gặp tai nạn xe, bị tàn phế cũng không rơi một giọt nước mắt, vậy mà vừa rồi lại không cách nào ngăn được nước mắt tuôn rơi.
Cho đến bây giờ, vẫn đau đến không chịu nổi.
Một lúc sau, anh mới dần bình tĩnh lại, rồi gọi người giúp việc vào.
Người giúp việc vừa dọn dẹp xong.