Màn kịch lố lăng đêm đấu giá khiến nhà họ Tiêu mất mặt trong giới.
Sau đó, tai tiếng nhà họ Kiều vỡ lở, Tiêu gia cũng bị liên luỵ, nhiều dự án hợp tác đổ bể.
Cha Tiêu tức giận cắt toàn bộ thẻ của anh ta, ép anh ta ra nước ngoài, cho khuất mắt.
Tôi nghe nói, Tiêu Nhiên sống ở nước ngoài vô cùng khổ sở.
Không biết ngôn ngữ, không quen đời sống, lại mang cái thói thiếu gia, chẳng bao lâu đã tiêu sạch tiền mang theo.
Cuối cùng phải đi rửa chén ở nhà hàng Trung Quốc, còn dính nợ cờ bạc, bị người ta chặn đánh đòi nợ ngoài hẻm tối – sống chẳng bằng chết.
Tất cả những người từng làm tổn thương tôi, đều đã nhận lấy kết cục xứng đáng.
Thế giới này, đôi khi, vẫn rất công bằng.
Tôi dùng số vốn và cổ phần mẹ để lại, thành lập một công ty đầu tư mới.
Thẩm Thanh Hà là người đồng sáng lập, cũng là người đã giúp tôi rất nhiều.
Dự án “Số hoá bảo tồn di sản văn hoá đô thị” của chúng tôi đoạt giải Vàng cấp quốc gia,
được nhà nước tài trợ đặc biệt,
chúng tôi còn thành lập một quỹ từ thiện riêng để duy trì.
Cuộc sống của tôi, cuối cùng cũng vào guồng ổn định.
Thỉnh thoảng, tôi cũng nhớ đến cha và hai anh.
Dì Trương kể với tôi, họ sống không mấy dễ chịu.
Cha sau đột quỵ hồi phục rất chậm, sinh hoạt không tự lo được,
anh cả anh hai thì không ai thật tâm chăm sóc, cả nhà ngày nào cũng cãi vã như chợ vỡ.
Họ nhờ dì Trương gửi lời:
Họ biết sai rồi, mong tôi tha thứ, mong tôi vì máu mủ mà quay về thăm cha.
Tôi từ chối.
Một năm sau, công ty tôi đi vào ổn định, bắt đầu có tiếng trong ngành.
Mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Thanh Hà, từ đối tác trở thành người yêu.
Tình yêu của chúng tôi không quá đỗi mãnh liệt, nhưng vô cùng bình yên.
Chúng tôi có thể cùng nói chuyện, cùng chia sẻ lý tưởng,
chúng tôi thấu hiểu và tôn trọng nhau.
Đó có lẽ là tình yêu đẹp nhất của người trưởng thành.
Sinh nhật tôi năm đó, anh bao trọn một nhà hàng trên tầng cao để mừng tuổi mới cho tôi.
Quà sinh nhật là một chiếc hộp nhỏ.
Tôi mở ra, bên trong là một chiếc chìa khoá.
“Đây là gì vậy?”
“Chìa khoá nhà mới.”
Anh nắm lấy tay tôi, trong mắt phản chiếu ánh đèn lung linh:
“Kiều An, chúng ta kết hôn đi.
Anh muốn cho em một ngôi nhà thật sự.”
Tôi nhìn anh, sống mũi cay cay.
Nhà.
Từ đó, từng là vết thương, là phản bội, là nhung nhớ đau đáu trong tôi.
Nhưng giờ đây, trước người đàn ông này, từ đó dường như lại có một ý nghĩa khác – ấm áp và an toàn.
Tôi gật đầu:
“Được.”
Tất cả những gì đã qua, chỉ là phần mở đầu.
Chương mới cuộc đời tôi – cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.