Người chứng, vật chứng đầy đủ.

Màn bắt cóc tự biên tự diễn này trở thành vở hài kịch nhục nhã nhất đời Lâm Du Vi.

Cô ta và hai tên kia bị áp giải về đồn công an.

Tội danh: vu khống, báo án giả, gây rối trật tự công cộng — tội chồng tội.

Nhà họ Lâm phải bỏ ra rất nhiều tiền và quan hệ mới bảo lãnh được cô ta ra ngoài.

Nhưng cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Vụ đạo nhạc còn chưa lắng xuống, lại xảy ra vụ bê bối kinh thiên này.

Lâm Du Vi hoàn toàn thân bại danh liệt.

Còn thể diện của nhà họ Lâm thì bị cô ta dẫm nát, đập xuống đất mà chà lên chà xuống.

Cổ phiếu tập đoàn Lâm thị rớt thảm, chỉ trong ba ngày đã bốc hơi gần 1 tỷ NDT.

Lần này, không ai có thể lên tiếng bênh vực cô ta nữa.

Trước sự thật sắc như dao, mọi sự nuông chiều và thiên vị — đều trở thành một trò cười.

Một tuần sau, là ngày khai trương cửa hàng flagship của Tiệm Giang Gia — đứa con tinh thần tôi dồn toàn lực gây dựng.

Cả ba người nhà họ Lâm — đều đến.

Họ không có thiệp mời, chỉ lặng lẽ đứng ở một góc trong đám đông, trông tiều tụy không thể tả.

Sau lễ cắt băng khánh thành, tôi bảo trợ lý mời họ lên văn phòng.

Vừa bước vào, Triệu Uyển đã không chịu nổi nữa, “phịch” một tiếng quỳ sụp trước mặt tôi.

“Ninh Ninh, là mẹ sai rồi… Là mẹ mù mắt… Xin con tha thứ cho mẹ!”

Bà ta khóc như đứt ruột đứt gan, hoàn toàn khác với dáng vẻ quý phái kiêu ngạo trong ký ức của tôi.

Lâm Kiến Quốc đứng bên cạnh, trông như già thêm hai mươi tuổi chỉ sau một đêm.

Môi ông ta run rẩy, ánh mắt tràn đầy hối hận:

“Ninh Ninh, về nhà đi. Nhà họ Lâm không thể thiếu con… Ba… ba biết mình sai rồi.”

Lâm Trạch Ngôn, thiếu gia kiêu ngạo từng không coi ai ra gì, giờ cũng cúi đầu:

“Xin lỗi… Anh không phải người anh tốt.”

Cuối cùng họ đã tỉnh ngộ.

Lời xin lỗi, hối hận — những điều mà kiếp trước tôi khát khao đến chết cũng không có được — giờ đây, họ đã nói ra.

Nếu là một tháng trước, có lẽ tôi sẽ thấy chút hả hê.

Nhưng giờ phút này, nhìn cả nhà họ quỳ trước mặt, trái tim tôi chỉ còn bình lặng.

Tôi cúi người, đỡ Triệu Uyển dậy.

“Bà Lâm, bà không sai.”

Tôi nhìn bà ta, điềm tĩnh nói:

“Bà chỉ là, không yêu tôi mà thôi. Mỗi người đều có quyền yêu thương đứa con mà mình thích hơn.”

Tôi nhìn sang Lâm Kiến Quốc.

“Ông cũng vậy. Ông không sai, ông chỉ là phát hiện ra tôi lợi dụng được hơn Lâm Du Vi mà thôi.”

Cuối cùng, ánh mắt tôi rơi lên người Lâm Trạch Ngôn.

“Còn anh, cũng chỉ đang bảo vệ cô em gái cùng lớn lên từ nhỏ.”

Tôi mỉm cười, nhìn gương mặt ba người trắng bệch dần vì lời tôi nói.

“Các người thấy không? Các người đều không sai.”

“Sai là tôi.”

“Tôi đã sai khi từng đặt những kỳ vọng hão huyền vào các người.”

Tôi bước tới cửa sổ sát đất, nhìn xuống dòng xe tấp nập và khung cảnh phồn hoa.

“Tôi từng nghĩ, các người là người thân của tôi.”

“Nhưng về sau tôi mới hiểu, huyết thống, chính là thứ không đáng tin nhất trên đời này.”

“Người thân thật sự, là như ba mẹ tôi — dù có phải bán sạch mọi thứ, cũng không bao giờ bỏ rơi tôi.”

Tôi quay lại, lần cuối cùng, nhìn thẳng vào ba người họ:

“Lời xin lỗi, tôi đã nhận.”

“Nhưng… tha thứ, các người không xứng.”

“Từ ngày tôi rời đi, chúng ta — đã là người dưng.”

Tôi nhấn nút gọi nội tuyến.

“Bảo vệ, tiễn khách.”

Họ bị mời ra ngoài.

Tiếng khóc của Triệu Uyển, lời van nài của Lâm Kiến Quốc, sự hối hận của Lâm Trạch Ngôn — tất cả đều bị cánh cửa dày nặng chặn lại.

Ánh mặt trời xuyên qua lớp kính, chiếu lên người tôi — ấm áp vô cùng.

Tôi lấy điện thoại, gọi cho ba tôi.

“Ba, xong việc rồi, tối nay con về ăn cơm nha.”

Đầu dây bên kia là giọng ba tôi vui vẻ:

“Được! Mẹ con hôm nay nấu móng giò con thích nhất đấy, mau về đi!”

Tôi mỉm cười cúp máy.

Bên ngoài cửa sổ, là một cuộc đời hoàn toàn mới.

Lần này, tôi không còn là vai thế thân của ai cả.

Không phải vai phụ trong cuộc đời ai.

Tôi là Giang Ninh.

Là nữ chính duy nhất trong chính câu chuyện của mình.

HẾT