Hứa Đoá lên tiếng đuổi người.
Tôi thuận theo cô ta:
“Trùng hợp thật, tôi cũng chẳng muốn nhìn thấy hai người.”
Tôi đẩy cửa phòng bệnh, ung dung rời đi.
Sau lưng, tôi nghe thấy tiếng Tưởng Thục Mai bùng nổ:
“Giờ thì hay rồi! Con nhất định phải ở bên cái con đàn bà đó, bây giờ chẳng còn gì cả! Người ta còn muốn đòi lại cả những gì đã cho! Con nghĩ cái gì thế hả!”
“Bác gái, cháu và Chu Tịch là thật lòng yêu nhau mà. Tiền có thể kiếm lại, chỉ cần bọn cháu có nhau, ngày tháng sẽ tốt hơn thôi.”
“Cô biết cái gì! Cô có thể cho con trai tôi quan hệ, sự nghiệp, hay là phòng bệnh cao cấp thế này không? Nếu không phải cô bụng dạ xấu xa, gửi email đó cho Tô Kính Văn, con trai tôi làm sao lại ra nông nỗi này!”
“Bác gái, không thể nói vậy được, là Chu Tịch nói anh ấy chán cuộc sống như thế, muốn thoát khỏi Tô Kính Văn mà!”
“Đủ rồi! Đừng nói nữa!”
Cuối cùng là giọng Chu Tịch, dằn mạnh xuống, rồi trong phòng im phăng phắc.
Tôi khẽ cười, bước nhanh hơn, rời khỏi bệnh viện với tâm trạng nhẹ tênh.
9.
.
Tưởng Thục Mai chỉ nằm viện hai ngày rồi đã chuyển viện.
Chi phí nằm viện thật sự quá cao, Chu Tịch không gánh nổi, huống hồ anh ta vẫn còn nợ tôi một khoản không nhỏ.
Cuộc sống của anh ta trở nên vất vả hơn trước, ngoài việc đi làm bình thường, anh ta còn nhận thêm rất nhiều dự án làm thêm.
Cũng may, tiền vẫn được chuyển khoản đều đặn, từng chút một.
Trong suốt thời gian đó, tôi và Chu Tịch hoàn toàn không liên lạc.
Cho đến một ngày, khi tôi đi du lịch về, vừa đến trước cổng công ty thì bắt gặp Hứa Đoá.
Tôi định lướt thẳng qua cô ta để lên lầu, ai ngờ cô ta bất ngờ lao đến túm chặt tay tôi, không chịu buông.
“Chị Kính Văn, em xin chị, tha cho Chu Tịch đi, em sợ anh ấy không chịu nổi nữa rồi.”
Hứa Đoá vừa nói vừa rơi nước mắt, còn tôi thì hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Lại đang diễn vở gì thế này?
Từ sau hôm chia tay ở bệnh viện, tôi chưa từng gặp lại Chu Tịch, thậm chí cả liên lạc cũng xóa sạch.
“Cô đừng có vu vạ nhé, ở đây có camera đấy.” Tôi chỉ lên camera giám sát trước cửa công ty.
Hứa Đoá vội buông tay tôi ra, giọng tha thiết:
“Chu Tịch đã thức mấy đêm liền, gần như không ngủ, người sắp gục đến nơi rồi. Chị đừng ép anh ấy thêm nữa có được không?”
Tôi càng khó hiểu hơn:
“Cô nói cái gì vậy? Tôi có ép gì anh ta đâu. Anh ta có thức đêm hay không đâu phải do tôi quyết định. Lẽ nào tôi còn phải dỗ cho anh ta ngủ?”
“Với lại, nợ thì trả tiền là chuyện đương nhiên. Nếu cô thương anh ta quá thì trả thay cũng được.”
Tôi định vòng qua cô ta để lên lầu, Hứa Đoá lại tiếp tục đuổi theo.
“Tô Kính Văn, lương tâm của cô đâu rồi? Chu Tịch đã khổ sở đến thế mà cô còn chưa buông tha?”
Tôi hờ hững đáp lại:
“Lương tâm bị chó ăn rồi, mà con chó đó giờ cũng kiệt sức.”
“Cô!”
Hứa Đoá tức đến trừng mắt.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi vang lên âm báo chuyển khoản — là khoản tiền Chu Tịch chuyển.
Cuối cùng thì anh ta cũng đã thanh toán nốt số tiền cuối cùng.
Tôi giơ điện thoại lên, lắc lắc trước mặt cô ta:
“Thế là xong rồi. Tôi cũng đâu có tệ, chỉ đòi lại một phần tiền thôi. Giờ phần này cũng trả xong rồi, cô có thể bảo Chu Tịch nghỉ ngơi cho tử tế rồi ha.”
10.
Chu Tịch nhập viện rồi.
Bác sĩ nói là do lao lực quá độ, cơ thể suy nhược, cần phải nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian, nếu không sẽ tổn hại nghiêm trọng đến sức khỏe.
Nghe nói lúc Chu Tịch nhập viện, Hứa Đoá đến thăm mấy lần, nhưng đều bị Tưởng Thục Mai đuổi về. Chu Tịch cũng không mấy muốn gặp cô ta.
Suốt một năm sau đó, chỉ có Chu Tịch là gồng gánh kiếm tiền, Hứa Đoá chẳng giúp được gì. Có lúc việc trong công ty cô ta còn phải nhờ đến anh ta mới xử lý được.
Thời gian kéo dài, có lẽ anh ta cũng cảm thấy cuộc sống như vậy thật mệt mỏi.
Còn sức khỏe của Tưởng Thục Mai thì như một quả bom hẹn giờ, cứ thỉnh thoảng lại phát bệnh phải nhập viện.
Khoảng một năm sau, tôi đi nghỉ mát về, chuẩn bị kết hôn với con trai bạn của ba tôi.
Phía nhà trai tặng tôi một căn biệt thự trong nội thành, còn tặng thêm vài chiếc xe sang.
Ba tôi nói, gả con gái không phải là đưa con đi chịu khổ, nên ông cũng chuẩn bị cho tôi một phần sính lễ rất hậu.
Trước ngày cưới, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Giọng trong điện thoại vừa quen thuộc vừa xa lạ, tôi phải mất một lúc mới nhận ra.
“Chu Tịch?”
“Là anh đây, Kính Văn.”
Giọng anh ta hơi khàn, tôi lập tức thấy cảm giác bình yên hạnh phúc của mình bị phá vỡ, không nhịn được muốn cúp máy.
“Anh gọi cho tôi làm gì? Đừng để chồng sắp cưới của tôi hiểu lầm.”
Bên kia im lặng khá lâu, hồi lâu mới mở miệng:
“Em sắp kết hôn rồi sao?”
“Anh rốt cuộc có chuyện gì?” Tôi chẳng có hứng ôn chuyện cũ, vào thẳng vấn đề.
“Anh và Hứa Đoá chia tay lâu rồi. Ngày đó là anh có lỗi với em, anh quá ngây thơ, tưởng rằng mọi chuyện sẽ suôn sẻ. Bây giờ nghĩ lại, là vì em đã vì anh mà bỏ ra quá nhiều.”
“Hồi đó khi nhìn thấy Hứa Đoá, anh như nhìn thấy chính mình năm xưa. Nhưng sau này mọi chuyện lại đi quá xa… Nếu được làm lại một lần nữa…”
“Không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy.”
Chu Tịch còn định nói gì đó, tôi đã không chút do dự cúp luôn cuộc gọi, tiện tay chặn luôn số.
Còn quay lại lần nữa?
May mà tôi rút chân sớm, chứ không thì đã bị cái nhà này rút đến cạn máu.
Dù sau này có nghe nói Chu Tịch sống không mấy dễ dàng, nhưng chuyện đó chẳng còn liên quan gì đến tôi.
Tôi sống tốt là đủ rồi.
(Hoàn)