“Tôi chạy mất tiêu. Hắn từng bị người ta đánh gãy một chân, lúc đuổi theo tôi còn không kịp lấy gậy, nhảy lò cò bằng một chân rồi ngã xuống mương, giờ thì cả hai chân đều không đi lại được.”
Nhớ lại cảnh đó, Thương Diệp không nhịn được cười, “Không hiểu sao cô lại thích một tên ngốc như vậy.”
Tôi chỉ biết lắc đầu ngao ngán, không ngờ Hạng Thiên Quân lại là loại người như thế.
Số tiền 50 nghìn đó chắc hẳn đã bị hắn dùng để “mua hàng”.
Giờ tôi không biết những thứ đó bị giấu ở đâu.
Nếu chúng bị phát hiện trong nhà tôi, sẽ là một đòn giáng mạnh vào doanh nghiệp của ba mẹ tôi.
Công sức cả đời của họ có thể sẽ bị hủy hoại.
“Anh Thương, cảm ơn anh.
Tôi sẽ chuyển khoản tiền thù lao cho anh.
Hôm khác tôi sẽ mời anh ăn cơm, giờ tôi phải đi giải quyết việc trước.”
“Cô Lưu, cô có thể thêm tôi vào WeChat. Bạn tôi là cảnh sát, có lẽ cô sẽ cần sự giúp đỡ của anh ấy.”
“Được thôi.”
7
Tôi nghiêm túc gọi ba mẹ từ chỗ làm về, rồi kể lại toàn bộ sự việc cho họ.
Ba mẹ tôi quyết định ngay lập tức, báo cảnh sát trước đã.
Cảnh sát hành động rất nhanh, lập tức lập án.
Hạng Thiên Quân đang dưỡng bệnh ở nhà cũng nhanh chóng bị đưa đến đồn cảnh sát.
Cảnh sát phụ trách vụ án này tên là Hứa Vân, một chàng trai trẻ nhưng trông rất điềm đạm.
“Chào cô Lưu, tôi là bạn của Thương Diệp.”
Không ngờ thế giới lại nhỏ đến vậy, chúng tôi có thể gặp nhau thế này.
“Chào anh, chào anh.”
“Thương Diệp đã gửi cho tôi bản tóm tắt sự việc và video, cô Lưu xin hãy nén đau buồn.”
“Haha, ồ… cảm ơn anh.”
Mặt tôi cứng đờ, sao lại có cảm giác xấu hổ thế này?
“Để phòng ngừa, chúng tôi sẽ cử người đến nhà cô để kiểm tra, có lẽ sẽ phiền cô vài ngày.”
“Không phiền, không phiền, anh cứ tự nhiên.”
Tối đó, tôi và ba mẹ không về nhà mà ở lại khách sạn.
Thương Diệp khá tự luyến, trên trang cá nhân của anh ta toàn là những bức ảnh đẹp trai của mình.
Dòng trạng thái cũng là “Thương Diệp đẹp trai nhất”, như một con công đang khoe mẽ.
Trên WeChat.
Tôi nhắn tin cho “Thương Diệp”.
“Hứa Vân là bạn của anh à, thế giới thật nhỏ, vừa hay anh ấy lại phụ trách vụ này.”
Anh ấy đáp lại rất nhanh:
“Không phải ngẫu nhiên đâu, tôi đã nhờ anh ấy tiếp nhận vụ này.”
“Ừm, dù sao cũng cảm ơn anh nhé.”
“Không cần cảm ơn, lần sau có việc cứ tìm tôi. Vụ này đúng là khá thú vị, tôi xử lí nó rất vui.”
Tôi không nhắn lại nữa.
Ngày hôm sau, cảnh sát đã tìm thấy ma túy trong nhà của Hạng Thiên Quân.
Nhưng mà, thật trớ trêu, anh ta đúng là có vấn đề về đầu óc, mua ma túy mà cũng không mua nổi hàng thật.
Cả túi toàn là bột mì, chỉ có một gói nhỏ để kiểm tra hàng là thật, mà chỉ có hơn một gram heroin thôi.
Ngu ngốc thì ngu ngốc thật, nhưng với 50 nghìn tệ để mua một túi bột mì, thì ít ra anh ta cũng giữ được mạng sống.
Chuyện này khiến tôi tức đến nỗi đấm tường.
Anh ta muốn giết tôi, nhưng tôi lại chẳng làm gì được anh ta.
Anh ta chưa thực hiện hành vi phạm tội, chỉ mới có kế hoạch, và cũng chưa buôn bán ma túy, xét về pháp lý thì chỉ bị giam giữ trong thời gian ngắn.
Tôi không thể nuốt trôi cơn giận này, nên lại đi tìm Thương Diệp.
“Anh đã tiếp xúc với nhiều vụ như thế này rồi, có cách nào khiến hắn phải ngồi tù cả đời không?”
“Cô Lưu, tôi là một công dân tuân thủ pháp luật.”
“Tôi thực sự tức đến không ăn không ngủ được, anh giúp tôi nghĩ cách đi, trả công bao nhiêu cũng được.”
“Thực ra là có, nhưng cô Lưu sẽ phải hy sinh một chút danh tiếng của mình, tôi có thể khiến hắn ở lại trong bệnh viện tâm thần mãi mãi.”
“Không thành vấn đề, anh nói cách đi.”
“Giả vờ mang thai, nói là ba tháng rồi, giấy khám thai để tôi lo.”
“Vậy bố của đứa bé là ai?”
“Là tôi.”
Ba tháng trước, tôi còn chưa tổ chức đám cưới với Hạng Thiên Quân, mà đã mang thai, chẳng phải là đánh đòn tâm lý sao?
Thực tế là tôi chưa từng có hành động thân mật nào với anh ta ngoài việc nắm tay, thế mà giờ đầu tôi lại đội một chiếc mũ xanh rì.
8
Khi Hạng Thiên Quân với bộ râu ria lởm chởm, nhếch nhác từ trại giam bước ra.
Ánh mắt đầu tiên của anh ta đập vào hình ảnh tôi đang khoác tay Thương Diệp, nhẹ nhàng đỡ bụng và đứng chờ anh ta.
“Lưu Nhược, cô?”
“Ba tháng rồi.”
“Đồ khốn nạn, mày cắm sừng tao, đồ đê tiện, cả hai chúng mày đều phải chết!”
Hai chân của anh ta vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, đi lại còn khập khiễng, nhưng trong cơn giận dữ, anh ta bộc phát sức mạnh và lao về phía chúng tôi.
Thương Diệp vòng tay ra sau ôm lấy tôi:
“Nhược Nhược, cẩn thận.”
Hạng Thiên Quân không kịp dừng lại, bị lệch hướng và ngã sõng soài xuống đất.
“Đứa con tôi khi sinh ra cần tiền mua sữa, tôi mua đồ cho mẹ và dì của anh, bao giờ thì trả lại?
Còn khoản 50 nghìn mà tôi cho vay, nếu không trả được thì cầm nhà mà bù vào.
À mà, 50 nghìn để mua một túi bột mì, đúng là đáng nể thật.”
Anh ta nằm trên đất, ánh mắt đầy oán hận nhìn tôi.
Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ tôi đã bị anh ta hành hạ đến chết cả vạn lần:
“Lưu Nhược, cô… cô…”
Thương Diệp tiện tay ném mấy bức ảnh giường chiếu của Từ Phong Nhã với cậu thiếu gia nhà giàu trước đây xuống đất.
Hạng Thiên Quân lập tức phát điên:
“Không thể nào, tất cả đều là giả, Phong Nhã là của tao, tiền của mày cũng là của tao, tất cả đều là giả, hahaha, tao không tin…”
Anh ta lẩm bẩm liên tục, gom những bức ảnh lại và lao về phía tôi:
“Mày chết rồi thì tất cả mới kết thúc, mày đi chết đi!”
Cảnh sát trên xe đã chờ sẵn, thấy anh ta kích động liền lập tức khống chế và đè anh ta xuống đất.
Sau khi có kết quả giám định của bệnh viện và với sự can thiệp của Thương Diệp, Hạng Thiên Quân bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Từ Phong Nhã sau khi nghe tin về Hạng Thiên Quân cũng không bao giờ quay lại gặp anh ta nữa, lặng lẽ rời khỏi thành phố.
Còn về tôi và Thương Diệp, anh ấy là nguồn tin tức, cũng là nguồn vui của tôi.
Xem kịch vui không bao giờ chán, và tôi chính là như vậy.
Vì cùng sở thích, chúng tôi đã tự nhiên mà đến với nhau và bắt đầu hẹn hò.
Dù cuộc sống của tôi và anh ấy không thật sự hòa hợp, và tình cảm giữa chúng tôi cũng không quá sâu sắc, nhưng chúng tôi luôn là những người bạn trung thành nhất của nhau.
Và đó chính là kết cục tốt nhất dành cho tôi.
Nhưng tôi luôn cảm thấy đã gặp anh ấy ở đâu đó trước đây.
Không nghĩ nữa, buồn ngủ quá.
Thương Diệp ngoại truyện
Lưu Nhược đang ngủ bên cạnh tôi, còn khẽ mút môi, không biết mơ thấy món ngon gì nữa.
Cô nàng tham ăn này, vẫn như hồi cấp ba.
Thời cấp ba, tôi và Lưu Nhược học chung trường, khác lớp.
Mỗi lần gặp Lưu Nhược, cô ấy hoặc đang ăn, hoặc đang trên đường đi tìm đồ ăn.
Trong một kỳ thi hàng tháng, cô ấy ngồi ngay trước tôi.
Năm phút trước khi bắt đầu thi, cô ấy mới từ từ bước vào phòng, trong miệng vẫn còn đồ ăn chưa kịp nuốt.
Cô ấy nhét đầy thức ăn trong miệng, rồi từ từ nhai, thật sự trông rất giống một chú chuột hamster dễ thương.
Có lẽ, từ lúc đó tôi đã bắt đầu để ý đến cô ấy.
“Lưu Nhược, mau lại đây nghe chuyện này!”
Giữa giờ thi, có bạn học đứng bên ngoài gọi tên cô ấy, và cô ấy lập tức đứng dậy chạy ra.
Nếu như độ hiếu học của cô ấy được một nửa như ham muốn nghe chuyện phiếm, tôi dám chắc cô ấy sẽ đứng đầu lớp.
Tôi chỉ là một người thoáng qua trong thanh xuân của cô ấy.
Xuất hiện quá ngắn ngủi, và cũng quá nhạt nhòa.
Lúc đó mặt tôi đầy mụn, đến mức không dám nhìn thẳng vào cô ấy.