Dư Lan mất kiên nhẫn gọi lớn, nhưng vừa dứt lời đã thấy Giang Hách quỳ thẳng xuống trước mặt mình.

“Đừng, đừng gọi bảo vệ! Anh không gọi em là vợ, không gọi em là Dư Dư, anh gọi em là cô

Dư được không? Đừng đối xử với anh như vậy… Những ngày không có em, anh thật sự

sắp phát điên rồi! Cho anh thêm một cơ hội, em về với anh đi, anh sẽ chứng minh cho em

thấy giữa anh và Thẩm Tích thật sự không còn gì cả! Sau này cũng sẽ không có bất cứ liên

hệ nào nữa! Lúc trước anh giúp cô ta, chỉ vì thấy cô ta một thân một mình nuôi con, thật sự đáng thương…”

“Phải rồi, thấy cô ta đáng thương, còn tiện thể ngủ luôn với người ta, đôi bên cùng có lợi, đúng không?”

Dư Lan cười lạnh: “Giang Hách, tôi thật sự rất tò mò, anh làm sao có mặt mũi đến tận Singapore tìm tôi? Anh có thể đừng mất mặt như thế được không?”

“Mọi chuyện đều đã qua rồi! Là Thẩm Tích dụ dỗ anh trước! Giờ anh mới biết, toàn thân cô

ta chẳng có cái gì là thật cả! Ngay cả con người cô ta cũng giả tạo đến đáng sợ. Anh cũng

biết chuyện cô ta tự tay làm con ngã rồi đổ tội cho em. Cả mớ quần áo hôm đó… cũng

không phải của con cô ta, mà là của con chúng ta…”

Giang Hách vừa nói vừa nước mắt giàn giụa, nhưng với Dư Lan, tất cả chỉ là trò hề.

“Vậy nên hôm nay anh tìm tôi, là vì cuối cùng cũng nhìn rõ bản chất của cô ta, rồi mới nhận ra tôi tốt sao?”

Cô thật không ngờ, Giang Hách lại có thể đê tiện đến mức này.

“Không phải! Anh thật sự biết mình sai rồi nên mới đến tìm em… Vợ à…”

“Tôi nhắc lại lần nữa, chúng ta đã ly hôn rồi, đừng gọi tôi là vợ nữa!”

Dư Lan cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, “Giang Hách, tôi từng cho anh cơ hội, là anh

không biết trân trọng! Anh đừng quên, đứa con trong bụng tôi là do chính tay anh giết chết!

Ngày hôm đó tôi gọi anh quay lại, cầu xin anh cứu tôi, nhưng anh chỉ lo cho Thẩm Tích và

con cô ta! Tôi nằm viện ba ngày, anh không đến một lần. Đến ngày xuất viện, anh biết tôi thấy gì không?”

“Tôi thấy anh và Thẩm Tích đang làm tình trên giường bệnh! Giang Hách, con tôi mất rồi,

còn anh thì đang thân mật với người đàn bà khác. Anh nghĩ tôi sẽ tha thứ, sẽ quay về bên anh? Đúng là mơ mộng viển vông!”

Sự bình tĩnh của cô cuối cùng cũng bị lời nói của anh phá vỡ.

Cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, thở dốc từng hơi.

“Cút! Giang Hách, anh cút ngay cho tôi! Tôi không muốn thấy anh! Tôi thật sự hối hận, vì

năm xưa đã giấu thân phận, cam tâm tình nguyện cùng anh khởi nghiệp từ hai bàn tay

trắng! Nếu biết anh là một kẻ đê tiện, vô liêm sỉ đến mức này, tôi đã chẳng thèm liếc nhìn

anh một cái! Cho tôi thêm cơ hội? Cơ hội lớn nhất tôi cần chính là không bao giờ quen biết anh!”

“Xin lỗi Dư Dư, là anh sai, anh không phải người! Anh đã hại chết con của chúng ta, anh không phải người!”

Giang Hách giơ tay lên, điên cuồng tát vào mặt mình.

Tát hết cái này đến cái khác, mặt anh nhanh chóng sưng đỏ.

Nhưng dù anh có làm thế, Dư Lan cũng không mảy may mềm lòng.

“Gọi bảo vệ vào, đưa thằng điên trong văn phòng tôi ra ngoài!”

Chưa đến ba phút sau khi cô ấn nút gọi nội bộ, hai nhân viên bảo vệ đã bước vào.

“Giám đốc Dư.”

Dư Lan không buồn liếc nhìn Giang Hách một cái, “Đưa anh ta đi.”

“Dư Dư! Anh thật sự biết lỗi rồi! Em yêu anh nhiều như vậy, anh không tin em có thể tuyệt tình như thế! Dư Dư…”

Khi Giang Hách bị kéo ra ngoài, thư ký đúng lúc cũng vừa bưng một chiếc bánh kem được đóng gói tinh tế bước vào.

“Giám đốc Dư, tổng giám đốc Giang bên Giang thị vừa cho người mang cái này đến.”

Nhìn thấy chiếc bánh kem vị việt quất trong tay thư ký, Dư Lan khẽ mím môi cười.

Không ngờ sau ngần ấy năm, Giang Diệu vẫn nhớ cô thích ăn bánh vị việt quất.

“Tổng giám đốc Giang?”

Sau khi bị ném ra khỏi công ty, Giang Hách lập tức đứng dậy hỏi bảo vệ, “Tổng giám đốc Giang là ai? Rất thân với giám đốc của các anh sao?”

Bảo vệ quét mắt nhìn anh từ trên xuống dưới: “Liên quan gì đến anh?”

Giang Hách không dám chần chừ, lập tức rút tiền ra đưa cho anh ta: “Làm ơn, nói giúp tôi một chút được không?”

“Là tổng giám đốc tập đoàn Giang thị, hình như tên là Giang Diệu thì phải. Nghe nói rất giàu,

lại còn thích tổng giám đốc nhà tôi nữa! Tôi nói nhỏ cho anh biết nhé, lúc nãy chính anh ta là

người đưa giám đốc Dư về đấy. Nhìn tình hình thế này, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ có tin hỷ rồi.”

Bảo vệ vừa nói xong, Giang Hách cảm thấy như trời sập xuống.

Anh tuyệt đối không thể để Dư Lan bị người đàn ông khác cướp mất!

Vì mới đến công ty, có rất nhiều việc cần làm quen, Dư Lan phải tăng ca đến tận khi toàn bộ nhân viên đã ra về gần hết, cô vẫn còn đang xử lý tài liệu.

Thư ký rón rén gõ cửa: “Giám đốc Dư, đã tám giờ rồi, cô có cần tôi đi mua chút đồ ăn tối không ạ?”

“Đã tám giờ rồi sao?”

Dư Lan nhìn đồng hồ, không ngờ đã muộn đến vậy. Cô thực sự cảm thấy hơi đói rồi.

“Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ về. Cô cứ về trước đi.”

“Vâng, giám đốc Dư, tôi đi trước đây. À đúng rồi, người đàn ông đến tìm cô lúc trưa vẫn còn ở dưới lầu. Nếu cô về một mình thì cẩn thận một chút nhé.”

Thư ký đi rồi, Dư Lan bước đến bên cửa sổ, quả nhiên thấy Giang Hách vẫn đang đi đi lại lại dưới tầng.

Đúng là điên thật rồi! Vậy mà còn chưa chịu rời đi.

Đúng lúc cô đang khó chịu thì cửa phòng lại có tiếng gõ.

“Thư ký Lý, còn chuyện gì nữa sao?”

“Sợ ai đó không ăn cơm, nên đến đưa chút đồ ăn, thế có tính là chuyện quan trọng không?”

Giọng nói trầm ấm quyến rũ của Giang Diệu vang lên từ ngoài cửa khiến Dư Lan sửng sốt.

“Giang Diệu? Sao anh lại đến đây?”

“Hôm nay dì đến nhà tôi chơi, nghe nói cô vẫn chưa tan làm nên tôi mang chút đồ ăn do đầu bếp nhà tôi nấu tới.”

Giang Diệu xách hộp cơm đi vào: “Muốn ăn ở đây hay đổi chỗ khác?”

“Anh còn chỗ nào hay hơn à?”

“Có.”

Dư Lan theo Giang Diệu lên tầng thượng. Trên đó gió rất lớn, nhưng có thể nhìn thấy toàn cảnh đêm của Singapore.

Gió thổi tung mái tóc dài của cô, cô tựa vào lan can, hít một hơi thật sâu.