7

Tôi biết rõ, anh ta chẳng có chút tình cảm thật lòng nào với tôi, tất cả chỉ là giả dối.

Thế là tôi mang một xô nước lạnh dội thẳng lên người anh ta, Thẩm Ngạn bị dội ướt sũng, tức giận bỏ đi.

Tưởng rằng đuổi được Thẩm Ngạn rồi, tôi sẽ vui vẻ, nhưng không ngờ mẹ tôi đột nhiên ngất xỉu.

Tôi vội vàng đưa bà đến bệnh viện. Sau khi kiểm tra, tôi mới biết mẹ bị suy thận giai đoạn cuối.

Tôi chưa kịp tiêu hóa thông tin này thì đã nghe bác sĩ thông báo chi phí phẫu thuật là năm mươi vạn, như sét đánh ngang tai.

Tôi hoàn toàn không có năm mươi vạn.

Nhưng nếu không có tiền, mẹ tôi phải làm sao?

Tôi sụp đổ, đứng thẫn thờ ở hành lang bệnh viện. Ngẩng đầu lên, tôi thấy Thẩm Ngạn xuất hiện trước mặt.

“Từ Nhiễm, chỉ cần em đồng ý quay lại với anh, anh sẽ cho em năm mươi vạn.”

Tôi siết chặt tay, không nói gì, Thẩm Ngạn nhìn tôi:

“Chẳng lẽ em không muốn cứu mẹ sao?”

Cảm giác tuyệt vọng chưa từng có bao trùm lấy tôi. Tôi không muốn thỏa hiệp, nhưng nghĩ đến việc mẹ đang chờ tiền phẫu thuật cứu mạng, tôi lo lắng không yên.

Tôi hé môi định nói thì nghe có tiếng gọi:

“Tiểu Nhiễm.”

Quay đầu lại, tôi thấy Lục Trân đang bước nhanh về phía tôi:

“Đừng đồng ý với anh ta, năm mươi vạn anh có!”

Sắc mặt Thẩm Ngạn lập tức thay đổi:

“Lại là anh!”

Lục Trân đẩy Thẩm Ngạn sang một bên, nắm tay tôi:

“Đi thôi, chúng ta đi đóng viện phí.”

Cứ như vậy, Lục Trân đã giúp tôi đóng tiền viện phí cho mẹ, tôi ô cùng cảm động.

“Số tiền đó, nhất định em sẽ trả lại cho anh.”

Lục Trân cười nhẹ:

“Tiền trả hay không không quan trọng, sức khỏe của dì mới là điều quan trọng nhất.”

Thẩm Ngạn thấy tôi đã giải quyết được vấn đề viện phí thì tức giận, tuyên bố sẽ khiến cho phòng thiết kế của chúng tôi phá sản!

Sau đó, anh ta bắt đầu chèn ép phòng thiết kế, khiến chúng tôi không thể nhận được đơn hàng nào.

Với thế lực của anh ta, việc đối phó với một phòng thiết kế nhỏ chẳng khó khăn gì.

Tôi biết mục đích của anh ta, là muốn tôi cúi đầu trước anh ta. Tôi dĩ nhiên không chịu thua, nhưng tôi cảm thấy rất áy náy vì đã liên lụy đến phòng thiết kế.

Tôi nói với Lục Trân:

“Người mà Thẩm Ngạn muốn nhắm đến là em, hay là em nghỉ việc nhé.”

Chỉ cần tôi nghỉ việc, Thẩm Ngạn sẽ không còn lý do để làm khó phòng thiết kế nữa.

Lục Trân lắc đầu, an ủi tôi:

“Không sao, phòng thiết kế này vốn dĩ là vì em mà mở, có phá sản cũng không sao.”

Tôi sững người:

“Anh nói gì cơ?”

Lục Trân có vẻ không thoải mái, nhưng rồi anh vẫn thành thật nói với tôi tất cả.

Anh ấy đã thầm thích tôi từ thời cấp ba, nhưng không dám tỏ tình. Sau này nghe tin tôi đã kết hôn, anh quyết định nếu tôi sống hạnh phúc, anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Thời gian gần đây, biết tôi đã ly hôn, anh thề rằng sẽ dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình, rồi tìm đến tôi.

Biết tôi yêu thích thiết kế, anh đã mở phòng thiết kế và thông báo cho tôi đến phỏng vấn.

Nếu không phải vì Thẩm Ngạn quá đáng, anh ấy cũng không định nói cho tôi biết, vì không muốn tôi cảm thấy áp lực.

Sau khi nói xong, Lục Trân nhìn tôi im lặng, gãi đầu và nói:

“Anh yêu em là vì tình cảm tự nguyện, em không cần phải thấy có gánh nặng.”

Anh ấy dừng lại một lúc rồi nói thêm:

“Chuyện phòng thiết kế, chúng ta sẽ nghĩ cách. Em đừng lo lắng.”

Nói xong, anh ấy quay người định rời đi. Tôi kéo tay anh ấy lại:

“Lục Trân, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng giữ lấy phòng thiết kế. Còn chuyện của chúng ta, anh để em suy nghĩ thêm nhé?”

Lục Trân nhìn tôi và khẽ gật đầu.

Giữ được phòng thiết kế không chỉ là giữ lại sự nghiệp của chúng tôi, mà còn là giữ lại giấc mơ của cả hai.

Nhưng không ngờ, tôi đã quá ngây thơ, phòng thiết kế vẫn đứng trước nguy cơ phá sản.

Thẩm Ngạn thật sự quá hèn hạ.

Ngay lúc chúng tôi đang chán nản thì một cơ hội xuất hiện.

Thiết kế của tôi được một thương hiệu xa xỉ quốc tế chú ý đến, họ tìm đến tôi và muốn hợp tác.

Tôi vô cùng phấn khích và đồng ý ngay. Tôi biết càng nỗ lực, cơ hội càng đến.

Dù Thẩm Ngạn có giàu có và quyền lực thế nào, anh ta cũng không thể vươn tay tới mức đó.

Hơn nữa, gia đình anh ta dường như gặp rắc rối. Cha của Thẩm Ngạn nhập viện vì bệnh, anh ta bận rộn lo lắng, không còn thời gian để làm phiền tôi nữa.

Trong khi đó, tôi bị tình cảm chân thành của Lục Trân làm rung động và đã đồng ý ở bên anh ấy.

Phòng thiết kế của chúng tôi ngày càng nổi tiếng, tôi cũng trở thành một nhà thiết kế trang sức có tiếng, nhiều thiết kế của tôi giành được giải thưởng lớn.

Sau một thời gian chuẩn bị, tôi mở cửa hàng trang sức đầu tiên, rồi sau đó tiếp tục mở thêm chi nhánh. Kinh doanh ngày càng phát đạt.

Tôi đã thực hiện được mục tiêu của mình, mua căn nhà đầu tiên trong đời và đón mẹ đến sống cùng.

Ba năm sau, tôi và Lục Trân thành lập công ty riêng, và đúng vào ngày đó, anh ấy đã cầu hôn tôi.

“Tiểu Nhiễm, em đồng ý làm vợ anh chứ?”

Chiếc nhẫn mà Lục Trân cầm trong tay, tôi biết rõ, đó là thiết kế của chính anh ấy. Nửa năm trước, tôi đã nhìn thấy bản vẽ, anh ấy đã thức mấy đêm liền để hoàn thành nó.

Tình yêu thực sự luôn xuất phát từ sự chân thành, không phải là sự qua loa, hời hợt.

Tôi rơi nước mắt và đáp:

“Em đồng ý.”

Lục Trân hiếm khi nói lời ngọt ngào, nhưng anh ấy luôn thể hiện tình yêu bằng hành động. Ở bên anh ấy, tôi cảm thấy an tâm và vững vàng.

Cha mẹ của Lục Trân cũng không coi thường tôi vì tôi đã từng ly hôn. Ngược lại, họ đối xử với tôi như con gái ruột của họ.

Sau này, khi tôi đi họp mặt với đồng nghiệp cũ, tôi mới nghe họ kể về Thẩm Ngạn.

Thì ra Thẩm Ngạn không phải là con trai thật sự của nhà họ Thẩm, anh ta bị tráo đổi từ khi còn bé.

Mẹ ruột của Thẩm Ngạn thực chất là người giúp việc trong nhà họ Thẩm. Khi biết được sự thật, bố mẹ của Thẩm Ngạn tức giận tột độ, đuổi cả hai mẹ con ra khỏi nhà.

Từ thiên đường rơi xuống vực thẳm, Thẩm Ngạn trở thành trò cười cho cả thành phố và sống trong cảnh nghèo túng.

Để kiếm sống, anh ta buộc phải đi làm nhân viên giao hàng.

Giờ thì anh ta đã thực sự trở thành một kẻ nghèo hèn luôn rồi.

Quả là đáng đời!

-Hoàn chính văn-

Scroll Up