Bác sĩ cầm kết quả của tôi, nhẹ nhàng đẩy gọng kính trên sống mũi và nói bằng một thái độ hờ hững,

“Thai đã ngừng phát triển rồi.”

Tôi sững sờ như bị sét đánh.

“Thai ngừng phát triển rồi,” ông ấy lặp lại.

“Có thể là do chất lượng phôi không tốt. Nhưng cô vẫn còn trẻ, về sau hãy chú ý chăm sóc cơ thể thêm, rồi sẽ sớm có thai lại thôi.”
Ông ấy đã chứng kiến nhiều trường hợp như vậy, không cho tôi thời gian để buồn.

“Khi nào cô có thời gian để làm phẫu thuật bỏ thai?”

Tôi nghe giọng mình hơi khàn, “Càng sớm càng tốt.”

“ Vậy thì sắp xếp vào sáng mai nhé.” Bác sĩ nói.

Ban đầu quả thực tôi không quá muốn có đứa bé này, nhưng cũng không nghĩ đến việc bỏ nó.

Giờ đây, đột nhiên thai ngừng phát triển, tôi vẫn có chút sốc, dường như là định mệnh đã an bài.

Tôi vẫn muốn báo cho Tiêu Cảnh Hoài, anh ấy có quyền được biết.

Phải mất một lúc sau mới kết nối được, nhưng tôi chưa kịp nói gì thì anh ấy đã bực bội,
“Anh đang bận, có gì nói sau nhé.”

Anh cúp máy, tôi cảm thấy trống rỗng, thẫn thờ bước ra bãi đỗ xe, nhưng lại thấy xe mình bị trầy xước.

Trên xe có một tờ giấy ghi: “Xin lỗi, khi lùi xe không cẩn thận va chạm, tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn. Xin hãy liên hệ với tôi.”

Tôi gọi số điện thoại trên tờ giấy, không lâu sau, một cô gái trẻ trung xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt của tôi.

Cô gái lắc đầu làm nũng và nói: “Chị ơi, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không? Bạn trai vừa tặng em chiếc xe này. Nếu anh ấy biết em gây ra chuyện, anh ấy sẽ mắng em mất.”

Thật kỳ lạ là tôi lại dễ dàng bị chiêu này của cô ấy làm xiêu lòng, như bị ma xui quỷ khiến, tôi gật đầu đồng ý.

Cô ấy mỉm cười đầy ẩn ý rồi mắt sáng lên, quay về phía xa vẫy tay và nói: “Anh yêu, em ở đây.”

Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ấy, hơi thở như dừng lại trong một khoảnh khắc. Người đó là chồng tôi, Tiêu Cảnh Hoài. Anh ấy nhìn thấy tôi cũng sững sờ nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hỏi tôi: “Em sao lại ở đây?”

“Bệnh đau dạ dày tái phát, em đến lấy thuốc.”

Anh ấy ngượng ngùng gãi mũi, như chợt nhớ ra điều gì, vội giới thiệu: “À, đây là em gái nhà hàng xóm của anh, Bạch Chi Vận, bình thường hay đùa giỡn, không nghiêm túc. Em đừng hiểu lầm.”

Cô ấy cười nhạt và nói: “Chị dâu sẽ không hiểu lầm đâu.”

Tiêu Cảnh Hoài không thèm nhìn tôi, trả lời hờ hững: “Đây là vợ anh, gọi là chị dâu đi.”

Cô gái vội đáp: “Hóa ra là chị dâu. Em và anh Cảnh Hoài lớn lên cùng nhau, nói chuyện không chú ý. Chị dâu không để ý chứ?”

Tôi hừ nhẹ một tiếng: “Em gái Chi Vận không ngại bị hiểu lầm là kẻ thứ ba, nếu tôi còn để ý thì chẳng phải quá nhỏ nhen sao?”

“Cố Nam Cẩm,” Tiêu Cảnh Hoài bực bội cắt ngang lời tôi, sợ tôi nói thêm điều gì làm tổn thương cô ấy. “Tim của Chi Vận không được khỏe, anh chỉ đến xem thế nào. Em đừng hiểu lầm.”

“Chiếc xe của cô ấy là anh mua sao?”

“Ừ, mua trả góp, chỉ giúp cô ấy trả tiền đặt cọc, không tốn nhiều tiền.”

Bạch Chi Vận vội tiếp lời: “Chị dâu yên tâm, coi như em mượn tiền của anh Cảnh Hoài.”

“Đợi em tìm được việc làm, em sẽ trả lại tiền cho anh Cảnh Hoài.”

“Cái gì gọi là coi như em mượn tiền? Đó vốn dĩ là tiền mượn mà.”

“Sau này trả trực tiếp cho tôi nhé. Nhà này tôi là người quyết định.”

Sắc mặt của Tiêu Cảnh Hoài trở nên rất khó coi, từ kẽ răng anh ấy nặn ra một tiếng “Ừm, trả lại cho chị dâu.”

Tôi cười với anh ấy: “Về nhà thôi.” Bạch Chi Vận nhìn anh ấy với ánh mắt mong chờ.

Anh có chút do dự: “Em về trước đi. Đơn vị còn chút việc chưa xử lý xong, anh phải về đó một lát.”

“Thế còn Chi Vận thì sao? Cũng đi với anh luôn à?”

Trong gương chiếu hậu, tôi thấy Bạch Chi Vận rất tự nhiên khoác tay Tiêu Cảnh Hoài, nhìn theo hướng tôi đi như tuyên bố chủ quyền.

Tôi cười lạnh trong lòng: “Nhanh chóng không giữ được bình tĩnh mà khiêu khích rồi. Đúng là còn trẻ người non dạ. Đã vậy, nếu như cô muốn chơi thì tôi sẽ chơi cùng cô. Cô không xuất hiện thì kế hoạch của tôi làm sao tiếp tục được.”
Khoảng 8 giờ tối, Tiêu Cảnh Hoài về nhà, cùng với Bạch Chi Vận.

Anh giải thích: “Chi Vận vừa ly hôn, chưa tìm được chỗ ở. Nhà mình có phòng khách trống, để cô ấy tạm ở qua đêm.”

“Không phải có thể ở khách sạn sao?”

“Cô ấy là con gái, ở khách sạn không an toàn.”

Tôi tỏ ra khó xử: “Phòng khách đã lâu không ai ở, chưa dọn dẹp, sợ không tiện.”

“Không sao đâu, chị dâu. Em không ngại.”

“Nhưng tôi ngại. Không muốn cô phải chịu ấm ức.”

Bạch Chi Vận nhìn Tiêu Cảnh Hoài, giận dỗi nói: “Hay thôi vậy, em đã bảo là chị dâu sẽ không đồng ý mà.”

“Thực ra ở khách sạn hay ở đây thì cũng như nhau thôi.”

“Không sao, anh nói ở được là ở được.” Nói xong, anh ấy không do dự mà kéo Bạch Chi Vận vào nhà, suýt nữa làm tôi đứng bên cạnh bị va vào cửa.

Đêm đó, tôi, người luôn giữ được bình tĩnh, đã lần đầu tiên cãi nhau với anh ấy. Dù sao trong tình huống này, một người phụ nữ bình thường cũng không thể chịu đựng nổi. Giả vờ quá hiểu chuyện hay hiền lành lại khiến người ta nghi ngờ.

Cãi qua cãi lại, ánh mắt anh ấy nhìn tôi không còn chút nhiệt tình, chỉ còn lại sự chán ghét.

“Nam Cẩm, em không thể có chút thông cảm nào sao?”

Tôi cố ý hét lên: “Không thể! Anh là người đã có gia đình, lại để một người bạn là nữ, đang độc thân ở trong nhà mình mà cũng coi là phù hợp à? Nếu anh thấy phù hợp, ngày mai em sẽ chuyển đến nhà bạn nam của em ở. Ai mà thiếu bạn khác giới chứ, anh còn không xem lại anh đang nói cái gì đi?”

“Thật là không thể hiểu nổi. Trước đây tại sao anh lại không nhận ra em nhỏ nhen, dễ ghen tuông như vậy.”

Tôi cười lạnh: “Bạch Chi Vận thì rộng lượng và trưởng thành quá đấy, anh ly dị với tôi rồi thì cưới cô ta luôn đi.”

“Em nói bậy gì thế,” Tiêu Cảnh Hoài hoàn toàn bị chọc giận, ôm chăn ra phòng khách.

Khoảng hai giờ sáng, tôi nghe thấy có động tĩnh từ phòng khách, chắc là Bạch Chi Vận giả vờ dậy uống nước, cố ý mặc đồ mát mẻ để quyến rũ Tiêu Cảnh Hoài. Người lớn cả, mấy trò vặt này ai mà không hiểu chứ.

Quả nhiên lát sau, Tiêu Cảnh Hoài bị cô ấy kéo vào phòng làm việc. Sau đó, những hình ảnh không thể miêu tả và âm thanh không thể chịu đựng vang lên.