14

Vào ngày diễn ra đại hội cổ đông của Khải Nhị, tôi đã viết lên danh thiếp của Lisa hỏi cô ấy có muốn thay đổi vị trí không.

Cô ấy rất thông minh, biết rằng Sở Nhất Minh chắc chắn sẽ bỏ Khải Nhị để chọn Mộng Tinh, nên đã chuyển sang theo tôi.

Vì vậy, sau này cô ấy mới làm theo ý tôi, để Lý Tư Thuần và Tiểu Nhã lọt vào buổi họp báo.

Và khi Lý Tư Thuần thất vọng về Sở Nhất Minh, tôi đã thông qua Lisa tìm gặp mẹ con cô ấy.

“Triệu Miễn Ngữ, tôi không lừa chị, Tiểu Nhã thực sự là con gái của Nhất Minh!”

Đôi mắt đẹp của Lý Tư Thuần sưng húp như quả óc chó, cô ấy lặp đi lặp lại rằng cô đã mang thai khi rời Sùng Ninh.

“Lý Tư Thuần, Tiểu Nhã có đôi chút giống Nhất Minh, nhưng cô có dám chắc 100% rằng cô bé là con gái của Sở Nhất Minh không?”

Tôi rót cho Lý Tư Thuần một ly nước nóng, ngồi đối diện cô ấy, nghiêng đầu cười một cách lười nhác.

Tôi dám chắc rằng Lý Tư Thuần nhất định không dám khẳng định chắc chắn.

“……”

Quả nhiên, Lý Tư Thuần không dám nhìn thẳng vào tôi, cô ấy lo lắng bấm vào cái ly, môi tái nhợt, bị hỏi đến mức không nói nên lời.

Vẻ mặt lúng túng sợ hãi này, giống hệt năm năm trước, khi tôi tiễn cô ấy rời khỏi Sùng Ninh.

Năm đó, cô ấy ngoan ngoãn trả lại sính lễ và rời Sùng Ninh, không hoàn toàn bởi vì gia đình bị đe dọa, mà quan trọng hơn, là bởi vì tôi đã biết được bí mật của cô ấy.

“Lý Tư Thuần, cô hãy vì Tiểu Nhã mà suy nghĩ kỹ, hợp tác với tôi đi.”

Tôi ngẩng lên, đặt vé máy bay và một thẻ ngân hàng lên bàn.

“Đừng ngốc nữa, người đó không đáng đâu.”

Nghe vậy, Lý Tư Thuần lập tức đỏ hoe mắt, nước mắt rơi lã chã.

Cô ấy không ngờ rằng, dù đã tốn bao công sức đi đến bước này, cuối cùng vẫn phải quay lại điểm xuất phát.

Nhưng cô ấy còn cách nào khác sao?

Sau buổi họp báo, Sở Nhất Minh chỉ cho cô ấy vài chục nghìn tệ, rồi không nghe máy của cô ấy nữa, Lisa lại nói với cô ấy rằng Sở Nhất Minh vừa đặt cho tôi một chiếc nhẫn kim cương trị giá 15 triệu tệ.

Cô ấy không thể đấu lại tôi, chỉ có thể chấp nhận thua cuộc vì cô ấy vẫn còn có con gái.

Nhìn Tiểu Nhã đang ngủ say, Lý Tư Thuần cuối cùng cũng quyết định nhận vé máy bay và thẻ ngân hàng, đưa Tiểu Nhã ra nước ngoài sống, mãi mãi cũng không trở về nữa.

Trước khi đi, Lisa nhờ cô ấy làm hai việc cho tôi.

Thứ nhất là gửi tin nhắn cho một người nào đó rồi thay đổi mọi thông tin liên lạc.

Thứ hai là tải lên cùng một đoạn video trên nhiều nền tảng mạng xã hội, tố cáo Sở Nhất Minh bỏ rơi mẹ con cô ấy.

Qua các đoạn trò chuyện mà Lý Tư Thuần tung ra, cho thấy hai năm trước Sở Nhất Minh đã đi tìm lại cô ấy, nhưng lúc đó họ chỉ dừng lại ở mức mập mờ trên mạng, cho đến ba tháng trước, khi Lý Tư Thuần đưa Tiểu Nhã trở về Ninh Thành, Sở Nhất Minh mới chính thức trở mặt với tôi.

“Nhà họ Triệu không có ai tốt cả, họ đều coi thường tôi, tôi nhất định phải đưa Triệu Kiến Phong vào tù.”

“Tư Thuần, em không biết Triệu Miễn Ngữ ngốc đến mức nào đâu, cô ta còn nghĩ anh thực sự bị vô sinh, cô ta không biết báo cáo kiểm tra sức khỏe là giả.”

“Tư Thuần, chỉ khi ở bên em anh mới cảm thấy yên tâm, đợi đến khi anh hoàn toàn kiểm soát được Khải Nhị, anh sẽ đón em và Tiểu Nhã quay về Sùng Ninh.”

…… Những đoạn trò chuyện phá vỡ nhân sinh quan của cư dân mạng khiến dư luận hoàn toàn nghiêng về phía tôi.

Bố tôi vốn cần hàng tỷ để được bảo lãnh về nhà, nhưng những người trước đây đứng về phía Sở Nhất Minh, để tránh tự mình rước họa vào thân, đã đồng ý cho tôi nộp một tỷ trước để đưa bố về.

15

Sở Nhất Minh mất đi con át chủ bài cuối cùng, anh ta chọn cách hạ mình nhận sai.

Để nắm bắt cơ hội, anh ta chủ động yêu cầu cùng tôi đi đón bố.

Trên xe, tôi cố ý hỏi về Lý Tư Thuần.

Anh ta cam đoan với tôi rằng, Lý Tư Thuần và Tiểu Nhã đã bị bố anh ta đưa đi, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

“Anh đã thu hồi ngôi nhà mà trước đó anh đã cho Lý Tư Thuần, còn hai triệu tiền mặt cũng đã lấy lại rồi, em đừng giận.”

Anh ta khiêm nhường cầu xin tôi tha thứ.

“Miễn Ngữ, anh yêu em, đừng rời xa anh.”

“Mỗi ngày em đều cười với anh, dịu dàng không tưởng, nhưng anh biết người đang tồn tại trong lòng em không phải là anh.”

Anh ta ôm chặt tôi, khuôn mặt lạnh ngắt vùi vào cổ tôi, giọng run rẩy: “Vợ ơi, anh sai rồi. Chúng ta bắt đầu lại được không?”

Có vẻ anh ta không nhận ra,

Khi nói những lời này, tốc độ của xe càng lúc càng nhanh, ánh mắt Tiêu Bằng cũng càng lúc càng sắc lạnh.

Tôi không trả lời Sở Nhất Minh, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng anh ta an ủi.

Một cái, hai cái, đến cái thứ ba, điện thoại của Sở Nhất Minh reo lên, giọng của bố anh ta đầy lo lắng:

“Con mau đến đây ngay, kết quả xét nghiệm ADN nói Tiểu Nhã là con gái của con!”

Sở Nhất Minh sững sờ, do dự nhìn tôi.

Tôi hiểu ý, xuống xe, từ cửa sổ xe thoáng thấy đôi mắt đỏ ngầu của Tiêu Bằng, con dao tôi tặng anh ta nằm chói sáng ở ngăn bên cửa xe.

Tiêu Bằng đã nhẫn nhịn rất lâu, nếu biết Tiểu Nhã mà anh ta nuôi dưỡng suốt năm năm qua thực sự là con của Sở Nhất Minh, trong khi đó Sở Nhất Minh lại đuổi người anh ta yêu đi, còn lấy lại nhà và tiền.

Căm thù chồng chất, một kẻ không còn gì để mất, làm sao mà không nảy sinh sát ý cho được.

Năm xưa, tôi phát hiện Lý Tư Thuần vừa đính hôn với Sở Nhất Minh, vừa hẹn hò với người đàn ông khác, nhưng tôi không biết người đó lại là Tiêu Bằng.

Cho đến khi Lisa nói với tôi rằng Tiêu Bằng có thể là họ hàng của Lý Tư Thuần, tôi mới chú ý đến anh ta.

Sau khi điều tra ra, kết quả ngoài sức tưởng tượng của tôi.

Thực ra, Tiêu Bằng mới là người yêu thực sự của Lý Tư Thuần.

Năm năm trước, Lý Tư Thuần để cứu em trai của Tiêu Bằng, đã đồng ý kết hôn với Sở Nhất Minh để lừa lấy sính lễ. Kết quả là bởi vì sự xuất hiện của tôi, cô ấy đã phải trả lại sính lễ, còn em trai của Tiêu Bằng cũng qua đời vì không có tiền mua thuốc điều trị.

Tiêu Bằng đưa Lý Tư Thuần rời khỏi Sùng Ninh, sau khi Tiểu Nhã ra đời, họ sống hạnh phúc ba năm, nhưng không ngờ, Tiểu Nhã càng lớn càng giống Sở Nhất Minh, khiến Tiêu Bằng không thể chấp nhận.

Anh ta bắt đầu đắm chìm trong cờ bạc trực tuyến, nợ nần chồng chất, còn vay vài triệu từ tín dụng đen.

Để trả nợ, anh ta và Lý Tư Thuần lại nghĩ đến Sở Nhất Minh.

Lý Tư Thuần giới thiệu Tiêu Bằng vào làm việc cho Sở Nhất Minh, sau đó nhờ có thông tin mà Tiêu Bằng cung cấp, tôi đã sắp xếp màn kịch nhận cha con vào thời điểm tốt nhất.

Ngay sau đó, bố tôi vào tù, Sở Nhất Minh trở mặt với tôi, mọi thứ diễn ra thật suôn sẻ.

Nhưng Tiêu Bằng không ngờ rằng, tôi có thể bình tĩnh giữ vững Khải Nhị, còn rộng lượng tha thứ cho Sở Nhất Minh và kéo anh ta quay lại chống đối Lý Tư Thuần.

Vì vậy, anh ta lo lắng, trong thời gian đó anh ta đã truyền cho Lý Tư Thuần nhiều thông tin sai lệch mà tôi cố tình tạo ra, khiến Sở Nhất Minh bị các nhà đầu tư ép đến đường cùng sau buổi họp báo, làm anh ta phải quay lại bên tôi.

Tôi rất rõ, ban đầu, trong mắt Sở Nhất Minh hoặc Tiêu Bằng, tôi có lẽ chỉ là một cô tiểu thư giàu có ngây thơ, là một con mồi dễ dàng bị họ chặt chém.

Nhưng những kẻ săn mồi thực sự thường xuất hiện dưới hình dáng con mồi.

Đây là điều mà Chu Dư Sinh, phò mã tương lai, đã dạy tôi trong kiếp trước.

Scroll Up