01
Vào ngày kỷ niệm bảy năm, Lương Thiệu tặng tôi một “món quà lớn”.
Một tờ đơn ly hôn.
Anh ta dường như không thể chờ đợi được nữa, bình thản nói:
“Sổ hộ khẩu tôi đã mang ra đây, cô ký vào đi. Tôi đã đặt lịch, lát nữa chúng ta đi làm thủ tục.”
Tôi cầm lấy tờ đơn ly hôn, im lặng một hồi không nói gì.
Thực ra, tôi đã dự đoán được ngày này sẽ đến, sự xa cách của Lương Thiệu đã có dấu hiệu từ trước.
Anh ta bắt đầu về nhà ngày càng muộn, ngày càng thường xuyên đi công tác.
Chúng tôi ngày càng ít nói chuyện với nhau.
Lúc đầu, tôi vẫn cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện với anh ta, nhưng anh ta luôn tỏ ra thiếu kiên nhẫn, hoặc trả lời qua loa, hoặc giả vờ như không nghe thấy.
Cho đến khi cuối cùng, ngay cả khi ngồi ăn chung một bữa cơm, giữa chúng tôi cũng chỉ còn lại sự im lặng.
Tôi biết rõ trong lòng, trái tim anh ta đã không còn ở bên tôi nữa.
“Phải thư ký Lâm không?” Tôi hỏi khẽ.
Ngón tay Lương Thiệu vô thức gõ lên vô lăng, nhưng anh ta vẫn kiên nhẫn trả lời:
“Phải, chẳng phải cô đã biết từ lâu rồi sao?”
Đúng vậy, tôi đã biết từ lâu, từ lần đầu tiên cô ta đưa Lương Thiệu say rượu trở về, tôi đã nhận ra mối quan hệ giữa họ không bình thường.
Lần đó, cô ta dìu một Lương Thiệu say khướt, toàn bộ trọng lượng cơ thể anh ta đều dựa vào người cô ta, ý thức mơ hồ.
Cô ta nhìn tôi, nở một nụ cười đầy thách thức.
“Chị Thẩm, tối nay chị chăm sóc tốt cho Tổng giám đốc Lương nhé.” Cô ta nhìn Lương Thiệu cười, nói:
“Buổi tối nếu không nắm tay người khác, anh ấy sẽ ngủ không ngon đâu.”
Đây là bí mật chỉ có tôi và Lương Thiệu biết, vậy mà lại được nói ra từ miệng của một người phụ nữ khác.
Tôi biết cô ta cố ý.
Ngón tay tôi không kìm được mà run rẩy: “Tại sao nhất định phải là hôm nay?”
Anh ta thừa biết hôm nay là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng tôi.
Và ở nhà, tôi đã chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, giờ đã nguội lạnh.
Lương Thiệu đáp: “Cô ấy có thai rồi, tôi muốn nhanh chóng giải quyết.”
“Em xem qua thỏa thuận đi, căn nhà này, cùng biệt thự ở phía đông thành phố và ngoại ô, đều thuộc về em. Công ty là của tôi, nhưng tôi sẽ trả thêm 50 triệu tiền mặt. Như thế đủ chưa?”
Anh ta nói một cách tự nhiên, như thể đây không phải đang bàn chuyện ly hôn, mà là một cuộc giao dịch kinh doanh.
Tim tôi nhói đau, nhưng trên mặt lại không để lộ chút cảm xúc nào.
Cúi đầu trước một người không yêu mình chỉ càng khiến bản thân thêm mất mặt.
Tôi cười lạnh: “Anh ngoại tình, là người sai, còn dám đòi nhiều như vậy?!”
“Anh phải ra đi tay trắng!”
Lương Thiệu liếc tôi một cái, giọng điệu đầy mỉa mai: “Thẩm Diệp, em nên biết thế nào là đủ.”
“Những năm qua em kiếm được đồng nào chưa? Tôi lo cho em ăn ngon mặc đẹp, còn muốn gì nữa?”
Tôi sững người, trong lòng lập tức dâng lên một cơn giận không tên:
“Tôi ăn cái gì, uống cái gì chứ?! Tôi ở nhà hầu hạ anh ăn uống mỗi ngày, làm bảo mẫu thì anh cũng phải trả tiền công chứ?!”
“Anh cấm em tiêu tiền sao? Em nhìn lại bộ dạng mình bây giờ đi, mỗi ngày không buồn chỉnh chu, đổi lại là ai mà chẳng thấy chán ngấy?!”
Tôi tức đến phát điên:
“Vậy nên anh mới ngoại tình?! Chỉ vì cái cô họ Lâm kia biết trang điểm hơn tôi, biết quyến rũ đàn ông hơn tôi?!”
“Đúng vậy!”
Lương Thiệu cũng nổi giận, lớn tiếng:
“Lâm lãng có năng lực, độc lập, em lấy gì mà so sánh với cô ấy?”
“Nhìn lại bộ dạng em đi, ngày nào cũng chỉ quanh quẩn trong bếp, ai cũng sẽ chọn cô ấy!”
Những lời này hoàn toàn phá vỡ lý trí của tôi, tôi gào lên trong cơn sụp đổ:
“Hồi đó là ai bắt tôi ở nhà lo cho gia đình hả?!”
“Lương Thiệu, chúng ta học cùng một trường đại học, tôi không kém hơn anh chút nào! Chính anh lúc đó bảo hai người cùng bận sự nghiệp thì tình cảm sẽ bị ảnh hưởng, anh mới yêu cầu tôi ở nhà! Anh nói như vậy mà không thấy cắt dứt lương tâm sao?!”
“Anh mới là tên chó má, nhỏ nhen mà được đằng chân lân đằng đầu!!”
Chúng tôi dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để công kích nhau, như thể cả hai là kẻ thù không đội trời chung.
Lương Thiệu nghẹn lời, có chút bực bội: “Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc em ký hay không ký?”
Tôi nghiến răng:
“Không bao giờ! Anh phải ra đi tay trắng!”
Lương Thiệu không nhượng bộ: “Em nằm mơ đi!”
“Vậy thì kiện ra tòa!”
Tôi ngả người ra sau, lạnh lùng nói:
“Tôi không gấp.”
Lương Thiệu nhíu chặt mày:
“Lâm Lãng đang mang thai! Tôi không có thời gian để dây dưa với em!”
Liên quan đến phân chia tài sản, vụ ly hôn này có khả năng kéo dài rất lâu.
Lúc đó, có lẽ con của họ còn chưa được nhập hộ khẩu.
Tôi nhún vai: “Đâu phải con tôi, liên quan gì đến tôi chứ?”
Lương Thiệu đột nhiên quay lại, nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt đầy ác ý: “Thẩm Diệp, sao em lại ác độc đến vậy?!”
“Chính em không sinh được, nên không muốn người khác sinh sao?!”
“Tôi không sinh được?!”
Tôi bùng nổ: “Lương Thiệu, lúc đầu là anh nói anh quá bận không muốn có con!”
“Sau đó anh bắt đầu về nhà ngày càng muộn, lần cuối cùng chúng ta ngủ chung giường là năm ngoái! Tôi làm sao mà sinh được hả?!”
“Vậy thì lỗi của tôi chắc?! Em nhìn lại bản thân mình xem, không trang điểm, không mua quần áo, ai nhìn em mà có hứng thú?!”
“Tôi với em, thà tự giải quyết còn hơn!!”
Hai chúng tôi càng nói càng kích động, chẳng còn quan tâm gì nữa, dường như chỉ muốn dùng lời lẽ để ngay lập tức giết chết đối phương!
Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một nỗi buồn vô hạn.
Rốt cuộc tại sao chúng tôi lại đi đến bước đường này?
Rõ ràng, đã từng có thời chúng tôi thật lòng yêu nhau.
Tôi vẫn còn nhớ đêm Lương Thiệu cầu hôn tôi. Khi đó anh ấy mới bắt đầu khởi nghiệp, nghèo đến mức không đủ tiền mua nhẫn.
Anh tự mình học cách nung một chiếc nhẫn bạc, mấy ngày liền tỉ mỉ đánh bóng đến mức tay phồng rộp.
“Em tạm thời chấp nhận cái này nhé, sau này anh có tiền sẽ đổi cho em cái to hơn!” Anh ngượng ngùng nói, mặt đỏ bừng.
Khi ấy tôi vui mừng nhận lấy, còn anh thì vui không tả xiết, nhấc bổng tôi lên, xoay vòng vòng.
Tôi vỗ vào anh: “Đặt em xuống, xấu hổ chết đi được!”
“Không!”
Lúc đó, Lương Thiệu vẫn mang dáng vẻ của một chàng trai trẻ, hân hoan như điên: “Thẩm Diệp, chúng ta sắp kết hôn rồi!”
“Em sẽ trở thành vợ anh!”
Sau này, khi anh ấy có tiền, chiếc nhẫn năm đó dường như đã bị anh quên lãng, anh chưa bao giờ đổi lại cho tôi một chiếc khác.
“Thẩm Diệp, rốt cuộc em có ký không hả?!”
Giọng nói của Lương Thiệu kéo tôi trở về thực tại. Tôi vừa định lên tiếng thì ánh mắt chợt nhìn thấy một chiếc xe tải lớn đang lao thẳng tới từ phía xa!
Khoảnh khắc ấy, đầu tôi hoàn toàn trống rỗng.
Tôi quên hết mọi thứ, chỉ theo bản năng lao tới che chắn cho Lương Thiệu.
“Rầm!”
Trước khi mất ý thức, tôi dường như nhìn thấy khuôn mặt hoảng loạn của Lương Thiệu. Anh hoảng hốt gọi tên tôi, khuôn mặt tái mét không còn chút máu.
Ý thức của tôi chìm vào một vùng tối đen.
02
Tin tốt là tôi còn sống, nhưng vụ tai nạn đã khiến đầu tôi bị chấn động mạnh, may mắn không để lại tổn thương quá nghiêm trọng. Tôi chỉ bị chấn thương sọ não và cần nằm viện để theo dõi một thời gian.
Tin xấu là, do chấn động mạnh ở đầu, tôi bị mất trí nhớ.
Bác sĩ cũng không chắc khi nào tôi có thể hồi phục, ông ấy nói:
“Não bộ là thứ rất phức tạp, có thể cô sẽ khôi phục trí nhớ vào giây tiếp theo.”
“Nhưng cũng có khả năng cả đời này không nhớ lại được.”
Tôi cảm thấy chẳng sao cả, còn sống là được, nhớ hay không không quan trọng.
Lương Thiệu cứ khăng khăng nói rằng anh ta là chồng tôi, nhưng tôi chẳng có chút ấn tượng nào về anh ta.
Tôi nhìn anh ta, giống như đang nhìn một người xa lạ.
“Tôi mất trí nhớ vì sao?”
Tôi hỏi anh ta.
Lương Thiệu ngồi bên giường, quần áo đầy bụi bẩn và vệt máu, tóc cũng rối bời.
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, rồi kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.
“Vậy ý anh là, anh ngoại tình, muốn ly hôn với tôi, và tôi còn lao ra chắn xe tải cho anh?”
Lương Thiệu không nói gì.
Tôi nhíu mày: “Tôi ngốc đến vậy sao?!”
Tôi nhìn anh ta từ trên xuống dưới:
“Nhưng nhìn anh cũng chẳng phải kiểu tôi thích, không phải đang gạt tôi đấy chứ?”
Thực ra, Lương Thiệu trông rất đẹp trai, ngũ quan tinh tế, dáng người cao ráo.
Là kiểu đàn ông mang vẻ ngoài thư sinh nhưng thực chất là kiểu “thú đội lốt người”, nhất là khi đeo kính gọng vàng, trông không khác gì một “con thú văn nhã”.
Nhưng tôi không thích kiểu này, tôi thích kiểu vận động viên, đầu óc đơn giản, chân tay phát triển cơ.
Lương Thiệu nhìn tôi một cái, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.
“Đưa tôi xem thỏa thuận.” Tôi chìa tay ra.