Vừa dứt cuộc gọi, tôi lập tức dùng một chiếc sim rác, gửi tin nhắn nặc danh cho Thẩm Minh Huyền:

“Lâm Vy đang định cuỗm số tiền cuối cùng của các người, ba giờ chiều mai, nhà máy bỏ hoang phía tây, có giao dịch, chuẩn bị tẩu thoát.”

Chiều hôm sau, tôi ngồi trong xe của Cố Yến Thành, cách hiện trường khoảng 500 mét.

Trong xe, một chiếc drone quay phim chất lượng cao đã cất cánh, hình ảnh bên trong nhà máy bỏ hoang được truyền trực tiếp về màn hình máy tính bảng trước mặt chúng tôi.

Đúng ba giờ, Lâm Vy xuất hiện, tay kéo theo một chiếc vali, lén lút bước vào trong.

Chưa đầy năm phút sau, một chiếc taxi cũ nát phóng vọt vào.

Thẩm Minh Huyền khập khiễng bước xuống xe, trong tay… cầm một con dao gọt trái cây.

“Lâm Vy! Con đàn bà thối tha! Mày dám phản bội tao?!”

Hắn như con thú điên lao về phía Lâm Vy.

Cô ta hét lên kinh hãi, hai người lao vào giằng co quyết liệt.

Trong cơn hỗn loạn, Lâm Vy cũng bùng nổ.

“Thẩm Minh Huyền, đồ vô dụng! Vì anh mà tôi mang tiếng tiểu tam, mất hết công việc, giờ anh còn định kéo tôi chết chung? Mơ đi!”

“Anh làm giả sổ sách! Rửa tiền! Lừa đảo nhà đầu tư! Đối xử với Tô Tình như một con ngốc! Đến con ruột anh còn không cần! Anh đúng là cầm thú! Là rác rưởi!”

Từng câu, từng chữ họ mắng chửi, vạch tội nhau — tất cả đều được drone quay lại rõ mồn một.

Tôi còn thuê vài “người qua đường”, “tình cờ” quay được toàn bộ sự việc bằng điện thoại từ xa.

Cảnh sát nhanh chóng có mặt sau khi nhận được cuộc gọi từ một “người dân tốt bụng”.

Cặp tình nhân giờ đã thành kẻ thù, bị áp giải rời khỏi hiện trường.

Sự “phản bội” của Lâm Vy, cùng những lời tố cáo ngay tại hiện trường công cộng,
trở thành chứng cứ quan trọng, là cọng rơm cuối cùng bóp chết Thẩm Minh Huyền.

Hắn không còn đường chối cãi.

Tôi ngồi trong xe, nhìn chiếc xe cảnh sát có đèn chớp xanh đỏ dần khuất sau màn hình.

Cố Yến Thành đưa tôi ly trà nóng.

“Kết thúc rồi.”

Tôi đón lấy, nhấp một ngụm, cảm giác ấm áp từ dạ dày lan ra tận tim.

Phải rồi.

Vở kịch chó cắn chó do tôi dàn dựng, cuối cùng cũng hạ màn.

Không tốn một giọt máu, mà thu trọn thắng lợi.

Cảm giác này… đúng là không tệ.

10

Trước những bằng chứng xác thực, đa chiều — thậm chí đến từ người tình thân mật nhất —
tinh thần Thẩm Minh Huyền hoàn toàn sụp đổ.

Con đường duy nhất còn lại, là tự thú để xin giảm nhẹ hình phạt.

Nhưng để làm được điều đó, hắn phải khôi phục thân phận pháp lý trước.

Hắn chủ động làm đơn xin hủy trạng thái “đã chết”, xin phục hồi hộ khẩu.

Quá trình này diễn ra suôn sẻ đến bất ngờ —
vì tôi, “người vợ góa đau buồn năm nào”, đã “tỏ thái độ thấu hiểu và hợp tác” với các cơ quan chức năng.

Cuối cùng, hắn cũng không còn là “người vô hình”.

Nhưng thứ đang chờ đợi hắn lại là lệnh bắt chính thức của viện kiểm sát và hàng loạt cáo trạng:

Tội lừa đảo thương mại

Tội biển thủ công quỹ

Tội lạm dụng chức vụ

Tội gian lận vay vốn ngân hàng…và nhiều tội danh khác

Tổng hợp hình phạt.

Tôi, với tư cách một trong những nạn nhân, tham dự phiên tòa xét xử.

Tôi ngồi tại ghế nguyên đơn, bình tĩnh nhìn hắn nơi vành móng ngựa.

Hắn mặc áo tù, bị còng tay, đầu tóc bạc trắng gần nửa, người co rúm như bị hút sạch sinh khí.

Không còn chút nào dáng vẻ phong độ năm xưa.

Ánh mắt hắn, trong suốt phiên tòa, không ngừng hướng về phía tôi.

Trong đó có hối hận, có bất cam, có độc ác — nhưng nhiều nhất, là sự sợ hãi ăn sâu tận xương tủy.

Cuối cùng hắn cũng hiểu, từ cái ngày đầu tiên nhen nhóm ý định độc ác ấy, hắn đã thua.

Và kẻ khiến hắn thua, chính là người phụ nữ mà hắn từng khinh thường gọi là “ngu ngốc”.

Cạch!

Tiếng búa phán quyết vang lên.

“Bị cáo Thẩm Minh Huyền, phạm tội lừa đảo, tuyên phạt 10 năm tù giam… Phạm tội biển thủ công quỹ, tuyên phạt 5 năm tù giam… Tổng hợp hình phạt: 15 năm tù giam, và tịch thu toàn bộ tài sản cá nhân.”

Mười lăm năm.

Cuộc đời hắn, ngay khi đang ở đỉnh cao kiêu ngạo nhất, đã bị đóng dấu chấm hết dài lê thê.

Lâm Vy – với vai trò đồng phạm – cũng bị tuyên 3 năm tù.

Cha mẹ Thẩm khi nghe tuyên án, ngất xỉu ngay tại tòa.

Sau phiên xét xử, họ vẫn cố tìm gặp tôi cầu xin, nhưng bị đội bảo vệ tôi gọi đến… mời ra ngoài.

Mọi chuyện, đến đây là kết thúc.

Tôi bế con gái, bước ra khỏi cổng tòa án. Ánh nắng bên ngoài thật rực rỡ.

Một tuần sau, tôi âm thầm gửi một khoản tiền nhỏ đến địa chỉ nhà cũ của Thẩm gia ở quê.

Không nhiều, nhưng đủ để họ sống yên ổn nốt quãng đời còn lại.

Không phải vì tôi tha thứ. Cũng chẳng phải vì tôi nhân từ.

Chỉ là để khép lại mọi thứ.

Từ nay về sau, cuộc đời của Tô Tình tôi, không còn dính dáng gì đến cái họ “Thẩm” ấy nữa.

11

Một năm sau.

Công ty Tân Sinh Khoa Kỹ chính thức niêm yết trên sàn NASDAQ Mỹ.

Khi tôi và Cố Yến Thành, với tư cách là hai nhà sáng lập, cùng gõ tiếng chuông đại diện cho vinh quang ấy — khán phòng nổ tung trong tràng pháo tay như sấm.

Máy ảnh nhấp nháy liên tục, ghi lại nụ cười rạng rỡ của chúng tôi, vĩnh viễn khắc ghi khoảnh khắc này.

Tối hôm đó, tiệc ăn mừng linh đình. Rượu vang, tiếng cười, người đẹp, không thiếu thứ gì.

Cố Yến Thành — CEO công ty — bước lên sân khấu phát biểu.

Ai cũng nghĩ anh sẽ nói về chiến lược kinh doanh, hay tầm nhìn tương lai của công ty.

Nhưng không.

Anh cầm micro, ánh mắt dịu dàng xuyên qua đám đông, dừng lại nơi tôi đang ngồi.

“Hôm nay, mọi người đều chúc mừng tôi, nói đây là màn lội ngược dòng kinh doanh ngoạn mục.”

“Nhưng với tôi, khoản đầu tư thành công nhất, đẹp đẽ nhất, và sinh lời cao nhất trong cuộc đời, chính là vào cái đêm mưa tối tăm hai năm trước, tôi đã quyết định cùng một người phụ nữ tên là Tô Tình, sát cánh chiến đấu.”

Khán phòng lặng như tờ.

Tất cả ánh nhìn, đều đổ dồn về phía tôi.

Má tôi khẽ ửng đỏ.

Anh đặt micro xuống, bước xuống sân khấu. Từng bước một, tiến đến trước mặt tôi.

Trước bao ống kính truyền thông, khách mời, cổ đông…

Anh quỳ một gối, lấy từ túi áo ra một chiếc hộp nhung.

Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương toả sáng lấp lánh — so với chiếc nhẫn cưới ngày xưa của tôi, lớn hơn không biết bao nhiêu lần.

“Tổng giám đốc Tô.”

“Tôi thích em từ thời đại học. Tôi từng ghen tị với Thẩm Minh Huyền, cũng khinh thường hắn.

Bởi vì hắn có được em — người tuyệt vời nhất thế gian — nhưng lại không biết trân trọng.”

“Tôi không ép em phải đồng ý ngay, tôi sẽ đợi… Đợi đến khi em sẵn sàng mở lòng, Đợi đến khi em cho phép tôi trở thành một phần thực sự trong gia đình em — cùng em và bé con.”

“Tô Tình, em có sẵn lòng cho tôi cơ hội được bảo vệ mẹ con em suốt đời không?”

Cả khán phòng vỡ òa trong tiếng vỗ tay và reo hò.

Tôi vừa cười, vừa rơi nước mắt.

Nhìn vào ánh mắt chân thành của anh, trái tim tôi — vốn đã bị phong kín từ lâu — cuối cùng cũng bắt đầu rung động.

Tôi không đưa tay ra ngay.

Chỉ nhẹ nhàng cúi xuống, ghé vào tai anh, thì thầm đủ hai người nghe thấy:

“Tổng giám đốc Cố, thời gian thử việc… bắt đầu từ bây giờ.”

Anh cười.

Tôi cũng cười.

Tương lai ra sao, tôi chưa biết.

Nhưng tôi biết… giờ đây tôi đã sẵn sàng, để chờ đón một tương lai ấm áp.

12

Vài tháng sau.

Tôi một mình lái xe đến cô nhi viện thành phố.

Tôi không vào, chỉ đỗ xe bên đường đối diện, lặng lẽ nhìn sang.

Đúng lúc chiều, các bé đang chơi đùa trong sân.

Tôi lập tức nhận ra Thẩm Niệm.

Thằng bé cao hơn, mũm mĩm hơn, mặc đồng phục màu xanh giống bao đứa trẻ khác, đang chạy theo quả bóng cùng mấy đứa con trai.

Trên khuôn mặt nó, là nụ cười trong sáng, ngây thơ đúng nghĩa một đứa trẻ.

Một nụ cười mà tôi chưa từng thấy khi nó còn ở trong ngôi nhà đầy tính toán và dối trá kia.

Tôi không thể yêu thương nó, cũng không thể tha thứ cho nó — một “sản phẩm phụ” sinh ra từ tội ác của Thẩm Minh Huyền.

Nhưng tôi cũng không muốn nó vì lỗi lầm của cha mà phải gánh lấy bóng tối cả đời.

Tôi rút điện thoại, gọi cho viện trưởng.

Lấy danh nghĩa công ty Tân Sinh, tôi quyên góp một tòa nhà học mới, đồng thời lập một quỹ học bổng.

Và tôi yêu cầu một điều kiện:

“Quỹ này phải ưu tiên tài trợ cho những trẻ mồ côi cha mẹ hoặc con của gia đình đơn thân. Hỗ trợ đến khi các bé học xong đại học.”

Dĩ nhiên, Thẩm Niệm cũng được tính trong đó.

Đó là việc cuối cùng, và cũng là duy nhất, tôi có thể làm cho nó.

Tôi lái xe rời đi.

Không ngoảnh lại.

Đó là lời tạm biệt của tôi — với nó, và với quá khứ của chính mình.

Đi chưa được bao xa, tôi thấy xe của Cố Yến Thành đậu ở ngã tư phía trước.

Anh đứng cạnh xe, tay bế con gái nhỏ đang bi bô tập nói.

Thấy tôi, anh nở nụ cười.

Anh không hỏi tôi đã đi đâu, hay làm gì.

Chỉ nhẹ nhàng mở cửa xe, đặt bé con vào lòng tôi.

“Về thôi, anh làm món sườn xào chua ngọt mà em và con thích nhất rồi.”

Tôi gật đầu. Ngoái lại nhìn hướng cô nhi viện một lần cuối, rồi quay đi.

Ánh nắng xuyên qua cửa kính, rọi lên ba chúng tôi — ấm áp, rực rỡ.

Cố Yến Thành nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đan chặt.

Chiếc xe lặng lẽ lăn bánh, tiến về phía con đường mới, đầy hy vọng và ánh sáng.

Quá khứ, chỉ là lời mở đầu. Cuộc đời mới của tôi… giờ mới chính thức bắt đầu.

Hết