14

Tôi bước ra khỏi phòng, hai đứa trẻ vẫn ngồi im.

Tôi đột nhiên cảm thấy hổ thẹn.

Người lớn làm sai, sao trẻ con phải gánh chịu hậu quả?

Tôi cũng vô liêm sỉ, không dám tìm kẻ đầu sỏ, lại trút giận lên trẻ con.

Thở dài, tôi nấu hai bát mì đặt trước mặt chúng.

Chúng không ăn, ánh mắt đăm đăm nhìn cửa.

Tôi biết chúng đang đợi Trương Văn về.

Ánh mắt đó giống hệt tôi mỗi ngày chờ mẹ về nhà bà ngoại.

Dù mỗi lần mẹ về, đưa tiền cho bà ngoại rồi đi ngay, không thèm nhìn tôi.

Nhưng tôi vẫn hài lòng.

Tôi dứt khỏi dòng suy nghĩ, không nhìn hai đứa trẻ nữa, giờ không phải lúc mềm lòng.

Tôi phải nghĩ cách, chúng chắc chắn sẽ kể tội tôi, nếu Trương Văn nổi giận thì sao?

Tôi phải có đối sách.

Trời dường như giúp tôi, khi chưa nghĩ ra cách, Trương Văn đã say khướt trở về.

Hai đứa trẻ không biết phân biệt say hay tỉnh.

Thấy Trương Văn, chúng lao tới.

Bao nhiêu ấm ức bùng phát, ôm Trương Văn khóc lớn.

“Khóc, khóc gì?”

Trương Văn muốn bế chúng nhưng say quá không nổi.

“Bố ơi, bà ta, đánh chúng con, bắt nạt chúng con, bà ta, còn muốn giết chúng con.”

Trẻ con năm sáu tuổi khi hoảng loạn nói không rõ.

Cộng thêm vừa khóc vừa la, tôi gần như không nghe rõ.

Trương Văn càng mơ hồ.

“Chúng nó, nói gì?”

“Cô dám ngược đãi chúng, tôi sẽ không tha cho cô.”

Trương Văn đỏ mắt nhìn tôi, “Còn cả đứa con gái vô dụng của cô nữa.”

Điểm yếu của tôi lại bị đụng vào.

Tôi nợ con gái quá nhiều, bây giờ, tôi sẽ không để nó chịu thêm đau khổ.

Tôi đưa Trương Văn cốc nước ấm, “Anh uống nhiều rồi, uống chút nước đi.”

Trong nước, tôi bỏ một viên thuốc an thần.

15

Khi Trương Văn ngủ, tôi lấy hết thông tin chủ nợ trong điện thoại anh ta lưu vào điện thoại tôi.

Nhất là những người trong danh sách đen.

Anh ta làm kinh doanh không vốn, bề ngoài có vẻ không lỗ, nhưng thực ra rất đau đầu.

Phần lớn không đòi được tiền.

Chủ nợ không lấy được tiền, tất nhiên không bỏ qua.

Cửa nhà tôi thường dán những tờ giấy đòi nợ.

Có khi họ viết chữ đỏ lên tường “Trương Văn trả nợ”

Một lần, tôi thấy một người đàn ông dẫn vài người đến dưới lầu, phát tờ rơi cho hàng xóm.

Họ lớn tiếng kêu gọi.

“Trong tòa nhà này có một kẻ nợ nần, hắn nợ tiền máu tiền mồ hôi của chúng tôi.

Hắn ăn ngon uống sướng, nhưng không trả tiền, mọi người tránh xa hắn, đừng để bị lừa.”

Tôi lén trốn, định gọi Trương Văn.

Trương Văn vừa về, hét lên tên người đó:

“Lý Cường, mày bôi nhọ tao, tao báo công an bắt mày!”

Nhưng cuối cùng, Trương Văn không báo công an.

Mà tìm vài người, đe dọa đuổi Lý Cường đi.

Lý Cường đi để lại một câu.

“Trương Văn, mày không trả tiền, đừng mong sống yên ổn.”

Khi đó tôi rất sợ, nghĩ rằng Lý Cường sẽ đối phó tôi và con gái.

Những ngày đó tôi thường trốn, về nhà lén lút.

……

Nghĩ đi nghĩ lại.

Người có thể giúp tôi, có lẽ chỉ là những chủ nợ.

Tôi tìm số điện thoại của Lý Cường, gọi.

Tôi bình tĩnh nói rõ mình là ai.

“Tôi là vợ Trương Văn.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi hét lên đòi nợ.

Tôi đợi anh ta trút giận xong, lạnh lùng nói.

“Nếu anh hợp tác với tôi, tôi đảm bảo anh sẽ lấy được tiền. Nếu không, tôi cũng không giúp được.”

Lý Cường do dự, hỏi lại: “Cô là vợ Trương Văn, tôi dựa vào gì để tin cô? Các người thông đồng định lừa tôi nữa à?”

“Anh không tin tôi cũng không sao, tôi không muốn giải thích nhiều.”

Tôi cười, hiểu sự nghi ngờ của anh ta.

“Anh biết, Trương Văn không chỉ nợ mỗi mình anh.

Trong hàng chục chủ nợ đó, sẽ có người tin tôi, tôi sẽ giúp người đó lấy được tiền.”

Bên kia im lặng một lúc lâu.

Khi tôi nghĩ rằng anh ta đã cúp máy.

Lý Cường lên tiếng:

“Được, chỉ cần lấy lại được tiền, tôi tin cô một lần.

Nhưng nếu lần này không được, tôi sẽ không tha cho cô!”

Tôi cảm thấy, lần này tôi đang chơi với lửa, có thể tự thiêu cháy mình.

Nhưng tôi không còn đường lui nữa.

16

Tôi bắt đầu chủ động tấn công.

Tôi tìm được số điện thoại của mẹ ruột bọn trẻ, Chu Thiến, qua điện thoại trẻ em của chúng.

Tôi hẹn cô ta ra ngoài ăn tối.

“Cô mời tôi ăn tối?”

Giọng Chu Thiến đầy châm biếm và cay nghiệt.

“Cô có phải muốn cầu xin tôi tha cho cô? Cầu xin tôi rời xa Trương Văn? Tôi nói cho cô biết, đừng mơ nữa.”

Tôi mỉm cười thản nhiên, đưa tay vuốt đầu Trương Truyền Tông, nó liền run lên vì sợ, chắc chắn đứa trẻ này đã bị ám ảnh.

“Đúng là tôi muốn cầu xin cô, nhưng là xin cô nhanh chóng để Trương Văn ly hôn với tôi.”

Mụ đàn bà già, có phải cô bị lừa đá vào đầu không? Trương Văn nói với tôi là cô sống chết cũng không muốn ly hôn.*

“12 giờ, nhà hàng xoay, tôi sẽ đợi cô ở đó.”

Tôi nhẹ nhàng nói:

“Cô có thể không tin, nhưng tôi nhắc nhở cô, lỡ cơ hội này sẽ không còn cơ hội khác đâu.”

Cúp máy, tôi bắt đầu trang điểm.

Trước đây khi làm người mẫu, tôi trang điểm rất giỏi, dù bây giờ không còn thuần thục nhưng kỹ năng vẫn còn.

Nhìn vào gương, thấy mái tóc khô rối, khuôn mặt vàng vọt, môi nứt nẻ của mình, tôi bật cười.

Tôi nghĩ Chu Thiến chắc chắn rất thích nhìn thấy tôi trong tình trạng này.

Quả nhiên, khi thấy tôi, ánh mắt cô ta lộ rõ vẻ đắc ý.

Tôi không nổi giận.

Nhẹ nhàng cầm một miếng bánh, từ từ đưa vào miệng.

“Lần này đến, tôi vẫn nói câu đó, cô có thể để Trương Văn nhanh chóng đề nghị ly hôn không?”

“Cô thật sự muốn ly hôn?”

Tôi nghiêm túc gật đầu, cạo vết bẩn dưới móng tay.

“Mỗi ngày sống như bà già làm trâu làm ngựa, còn phải đối mặt với chủ nợ đến đòi tiền, cuộc sống như vậy tôi cũng chán lắm rồi.

Nếu cô có thể thuyết phục Trương Văn ly hôn với tôi, tôi thật sự cảm ơn cô rất nhiều.”

Chu Thiến cảnh giác nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Scroll Up