3
“Anh không đành lòng” Giang Vĩnh Đạt cười khổ. “Cô ấy không chê anh nghèo, nhưng anh lại chê bản thân mình. Khi đó vừa tốt nghiệp, anh thuê ở phòng trọ dưới tầng hầm giá ba trăm tệ một tháng, tương lai mờ mịt, anh không thể cho cô ấy cuộc sống mà cô ấy mong muốn, cũng không nỡ để cô ấy cùng anh chịu khổ. Anh không xứng với cô ấy, ngoài buông tay, anh còn có thể làm gì khác?”
Tôi hít một hơi thật sâu: “Bây giờ, anh có thể cho cô ta cuộc sống tốt đẹp, muốn dâng lên cô ta những gì tốt nhất. Vậy còn em? Em và Dao Dao thì sao?”
Tôi hận mình không mạnh mẽ, nước mắt không kiềm chế được mà tuôn rơi.
Những năm qua, tôi rất ít khi khóc. Thấy tôi khóc, Giang Vĩnh Đạt cũng cuống lên.
Anh ta luống cuống giúp tôi lau nước mắt.
“Su Su, anh xin lỗi, đều là lỗi của anh. Là anh không tốt, anh làm tổn thương em và con gái. Anh sẽ để lại hết tiền cho hai mẹ con, anh không cần gì cả. Em và Dao Dao vẫn có thể sống như trước đây—”
“Vậy nên, anh nhất định phải ly hôn, đúng không?” Tôi cười lạnh.
“Uyển Chi quá yếu đuối, cô ấy thậm chí không có một công việc ổn định. Anh sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ không thể sống nổi.”
“Cô ta không có việc, anh có thể giúp cô ta tìm một công việc. Tại sao nhất định phải cưới cô ta?” Tôi lớn tiếng chất vấn.
“Không được, anh đã hỏi cô ấy rồi, cô ấy sẽ không vô duyên vô cớ nhận sự giúp đỡ của anh.”
“Cưới anh, thì cô ta có thể yên tâm nhận sự giúp đỡ của anh sao? Cô ta không biết anh là chồng người khác sao? Cô ta không biết phá hoại gia đình người khác là vô liêm sỉ sao? Dương Uyển Chi, cô ta sao có thể không biết xấu hổ như vậy!” Tôi chưa từng có cảm xúc mãnh liệt như vậy.
“Đủ rồi! Em luôn rộng lượng, dịu dàng, sao có thể nói người khác như vậy? Uyển Chi không có lỗi, là anh muốn cưới cô ấy. Cô ấy đã từ chối, là anh kiên quyết muốn vậy. Anh không thể nhìn cô ấy sống trong cảnh bần hàn như vậy, anh—”
“Anh không nỡ đúng không?” Tôi ngắt lời anh. “Em sẽ không ly hôn. Đây là cuộc hôn nhân mà em đã bỏ công sức để duy trì, em sẽ không dễ dàng để người khác chiếm đoạt!”
“Em hãy bình tĩnh suy nghĩ kỹ rồi liên lạc với anh.” Giang Vĩnh Đạt cầm áo khoác ra ngoài. “Mấy ngày này anh sẽ ở công ty.”
4
Hình tượng người đàn ông tốt của Giang Vĩnh Đạt đã sụp đổ.
Anh ta đón Dương Uyển Chi và con gái cô ta đến thành phố này, cho họ ở trong căn hộ cao cấp đứng tên anh ta.
Anh ta nhờ bạn bè tìm cách, đưa con gái Dương Uyển Chi vào trường tiểu học thí nghiệm, cùng trường với con gái chúng tôi, Dao Dao.
Anh ta còn sắp xếp cho Dương Uyển Chi một vị trí trong công ty, làm thư ký của anh ta.
Đi họp, thăm khách hàng, ăn uống tiếp đãi, anh ta đều đưa Dương Uyển Chi theo.
Trên bàn ăn, có người trêu chọc Dương Uyển Chi vài câu, anh ta lập tức nổi giận.
Mọi người đều nói, Giang Vĩnh Đạt gặp tình yêu đích thực ở tuổi trung niên.
Khi đi làm đẹp ở spa, gặp mấy bà vợ quen thuộc, họ quan tâm hỏi han, thay tôi phẫn nộ, nhưng ánh mắt đầy vẻ hả hê không giấu nổi.
Những năm qua, hình tượng người đàn ông tốt của Giang Vĩnh Đạt đã khiến họ ghen ghét.
Ai mà không có lòng đố kỵ chứ?
Trên đời này đầy rẫy những người không muốn thấy người khác tốt.
Giờ đây, tôi cuối cùng đã trở nên giống họ.
Họ hăm hở tỏ vẻ đồng cảm.
Mấy bà vợ bao quanh tôi, chia sẻ cách đối phó với người phụ nữ bên ngoài, giữ lấy tài sản, kéo chồng về, mỗi người một lời.
Rời spa, tôi phát hiện mình không tự chủ mà đã nghe theo lời họ, thậm chí bắt đầu suy nghĩ phương pháp nào khả thi.
Trước đây, tôi là người không bao giờ để tâm vào đàn ông.
Tôi đã từng nhiều lần khuyên những bà vợ ấy, hãy tìm việc gì đó mà làm, bận rộn sẽ không còn thời gian nghĩ về đàn ông.
Hơn nữa, đàn ông ngoại tình tâm hồn đã bẩn, giành lại cũng thấy ghê tởm.
Không ngờ, có một ngày, tôi lại trở thành người mà mình ghét nhất.
Trước đây, có thể nhẹ nhàng nói ra những lời đó, vì sự việc chưa xảy ra với mình.
Khi tự mình trải qua, mới hiểu rằng, buông bỏ thật sự rất khó.
Đây là gia đình mà tôi đã chăm chỉ, dốc hết tâm huyết để xây dựng, người đàn ông mà tôi đã từng bước dạy dỗ và rèn luyện, tôi thực sự không thể nói bỏ là bỏ được.