3

Hít một hơi thật sâu, tôi mở lại tài khoản mạng xã hội của cô gái đó.

Dưới bức ảnh tự chụp nửa người của cô ấy, vô số người đang chờ đợi phần tiếp theo.

Rất nhiều người đang cổ vũ cô ấy, nói rằng khi nhìn thấy cô, họ như nhìn thấy chính bản thân mình trong tình yêu vô vọng.

“Giá như tôi cũng có thể dũng cảm như bạn.”

Cũng có người khuyên cô ấy, rằng duyên đã lỡ chỉ là dấu hiệu rằng hai người không hợp nhau, cứ mãi chìm đắm trong quá khứ chỉ làm hại chính mình.

“Cuộc sống là phải tiến về phía trước, bạn như thế này sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người yêu cũ, chẳng tốt cho ai cả.”

Chỉ có vài người hiếm hoi lên tiếng phê phán hành động của cô ấy là thiếu suy nghĩ.

“Bạn không phải sắp kết hôn sao? Bạn có thấy mình đối xử công bằng với vị hôn phu của mình không?”

Nhưng những bình luận ít ỏi đó nhanh chóng bị lấp đi trong làn sóng cảm thông và tôn trọng.

“Cô ấy đâu có ý làm gì cả, chỉ muốn gặp một lần cuối cũng không được sao?”

“Cô ấy biết mình sai, nhưng không thể kiềm chế, cô ấy chỉ quá yêu người đàn ông đó thôi.”

Tôi không kìm nổi nữa, tay run lên khi gõ dòng bình luận bên dưới.

“Yêu quá nhiều là có thể vô tư làm tổn thương người khác sao? Cô ấy có nghĩ đến cảm giác của người đang bên cạnh người yêu cũ không?”

“Haha, nếu thật sự không thể chịu nổi thì sao không chọn cách ra đi luôn từ đầu?”

Có lẽ bình luận của mình quá gay gắt, thu hút vô số người vào công kích.

Mọi người nói tôi nên làm người tử tế, đừng có cay nghiệt quá, sẽ bị quả báo đấy.

“Người ta chỉ gặp một lần, có làm gì đâu, sao lại gọi là làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người yêu cũ?”

“Hơn nữa, blogger cũng đâu có nói người yêu cũ đã có người yêu mới, sao bạn lại đoán ra vậy?”

Tôi cố nhịn, không gõ dòng chữ “tôi chính là người hiện tại của anh ta.”

Lý trí nhắc nhở tôi không thể để anh ta biết tôi đã nhận ra mọi chuyện.

Nếu tất cả đúng như tôi nghĩ, thì tôi nhất định sẽ khiến Hà Siêu Viễn phải trả giá xứng đáng.

Chưa đến mười phút, số bình luận dưới bài viết đã lên tới hơn hai trăm.

Rất nhanh sau đó, cô ấy trả lời mọi người, nói rằng hai người đã gặp nhau.

“Gặp lại nhau, mắt đỏ hoe, cả hai đều đã khóc.”

“Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, tôi vẫn giữ đúng quan điểm, sẽ không làm điều gì gây tổn hại đến người thứ ba.”

“Chúng tôi đã thống nhất với nhau, anh ấy sẽ cùng tôi hoàn thành một điều cuối cùng, sau đó tôi sẽ trở về.”

“Từ nay về sau, giang hồ không còn gặp lại.”

Có người hỏi cô ấy đó là điều gì.

Cô ấy trả lời: “Một điều ước.”

Ngay sau đó, cô ấy đăng một bức ảnh.

Trong ảnh là xe của gia đình tôi, cùng bàn tay của chồng tôi đang cầm tay lái.

Cô ấy viết kèm dòng trạng thái: “Anh ấy đang lái xe, đưa tôi đi ngồi vòng đu quay.”

“Lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò, chính là anh ấy đưa tôi đi ngồi vòng đu quay.”

“Gia đình tôi không khá giả, ban đầu tôi luôn nghĩ mình không xứng với anh ấy, nên không dám nhận lời tỏ tình của anh ấy.”

“Nhưng hôm đó, anh ấy đã đưa tôi đi ngồi vòng đu quay.”

“Trong cabin của vòng đu quay, anh ấy lần đầu tiên nắm tay tôi, bảo tôi ngắm bầu trời bao la, ngắm mây trời nhẹ nhàng trôi.”

“Anh ấy nói, anh ấy không thể giải quyết hết mọi vấn đề trong cuộc sống của mình, nhưng anh hy vọng, ít nhất là khi bên anh, tôi có thể tự do hoàn toàn.”

“Chính câu nói đó đã khiến tôi rung động, và yêu anh ấy suốt sáu năm.”

“Anh ấy đã cho tôi tất cả những gì tốt đẹp nhất mà anh ấy có thể. Sáu năm bên nhau là sáu năm hạnh phúc nhất của cuộc đời tôi.”

“Anh ấy đã cùng tôi đi qua rất nhiều nơi, chúng tôi đã nhảy dù, leo núi, lặn biển cùng nhau.

“Một người nhút nhát như tôi, chỉ cần có anh ấy bên cạnh, dường như không còn sợ điều gì.”

“Gia đình anh ấy rất khá giả, vậy mà anh vẫn chịu vào bếp nấu ăn cho tôi. Thậm chí, vào những ngày tôi đến kỳ, anh còn giặt đồ lót cho tôi. Anh ấy luôn nói với tôi rằng, tôi xứng đáng có được mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này.”

“Anh ấy giúp tôi trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình, nên dù sau này chia tay, tôi cũng chưa từng oán hận anh ấy.”

“Tôi chỉ trách bản thân không xứng với một người tốt như anh, không thể cùng anh đi đến cuối con đường.”

“Tôi thật sự rất ghen tị với vợ anh ấy. Tôi đã xem qua lý lịch của cô ấy: tốt nghiệp trường danh tiếng, xinh đẹp, tự tin, sự nghiệp thành công – là hình mẫu mà tôi luôn ao ước. Khi nhìn thấy cô ấy, tôi nhận ra bản thân thậm chí còn không có tư cách để ghen tị. Vì đến chính tôi cũng thấy rằng, chỉ có một người xuất sắc như cô ấy mới xứng đáng đứng bên anh.”

“Tôi chẳng có gì cả, chỉ có vài ký ức mà thôi.”

Những người xem bài viết của cô ấy bị xúc động đến rơi nước mắt, không ngừng khen ngợi rằng cô ấy thật chịu khổ, thật dịu dàng.

Nhưng tôi chỉ cảm thấy phẫn nộ.

Cô ấy nghĩ tôi sẽ biết ơn vì lời khen ngợi của cô ấy sao?

Chỉ nghĩ đến việc có một người như một con ký sinh tăm tối, luôn âm thầm rình rập cuộc sống của tôi, tôi thấy buồn nôn.

Tôi tốt đẹp như vậy, tại sao phải trở thành nền cho chuyện tình của họ?

Hà Siêu Viễn là mối tình đầu của tôi.

Chính anh ta là người theo đuổi tôi trước.

Vậy mà kẻ tồi tệ này lại che giấu quá khứ, khiến tôi vô thức trở thành phần mở đầu cho “chuyện tình vĩ đại” của anh ta.

Khoảnh khắc đó, tôi nhớ lại rất nhiều chuyện.

Năm đầu tiên tôi và Hà Siêu Viễn bên nhau, tôi rủ anh ta đi công viên giải trí mới mở, anh ta từ chối ngay lập tức.

Lý do cũng rất “bình thường”: “Mấy chỗ đó là dành cho con nít, anh không thích.”

Tôi thích lặn, leo núi, nhảy dù, nhưng Hà Siêu Viễn chưa từng cùng tôi tham gia những hoạt động đó.

Khi tôi rủ, anh ta chỉ cười và nói rằng anh không thích.

Khi đi du lịch cùng nhau, anh ta chưa bao giờ lên kế hoạch.

Anh ta luôn có xu hướng chọn một khu nghỉ dưỡng, ăn uống và thư giãn.

Anh ta bảo rằng anh làm việc quá mệt, lúc rảnh rỗi chỉ muốn hoàn toàn thư giãn.

Anh ta không yêu cầu mình vào bếp, nhưng chính anh cũng chưa bao giờ nấu ăn.

Anh ta nói rằng anh không thích cảm giác ở trong bếp, mong tôi thông cảm.

Thì ra, anh ta không phải không thích, chỉ là vì tôi không xứng đáng mà thôi.

Anh ta đã dồn hết tình yêu và đam mê cho người yêu cũ, còn lại cho tôi chỉ là một cái xác sống trống rỗng, đã cháy hết mọi cảm xúc.

Nhưng tại sao lại phải như vậy?

Tôi quyết định rồi, chắc chắn sẽ ly hôn, và tôi cần phải có chứng cứ trong tay.

4

Thành phố này chỉ có một công viên giải trí có vòng đu quay, tộ lái xe đến đó. Trong bãi đỗ xe, quả nhiên tộ tìm thấy xe của chồng.

Tôi đỗ xe ở gần đó. Từ bãi đỗ xe nhìn ra, vòng đu quay dưới ánh hoàng hôn trông thật đẹp và lãng mạn.

Người ta thường nói, vòng đu quay là góc quay về hạnh phúc.

Chỉ tiếc rằng, hạnh phúc này thực sự không liên quan gì đến mình.

Tôi gửi cho chồng một tin nhắn WeChat.

Tôi nói bụng mình có chút khó chịu, hỏi anh ta liệu có thể hủy chuyến công tác được không.

Đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho anh t.

Nếu anh ta có thể đưa ra câu trả lời tôi mong đợi, tôi nghĩ, tôi cũng sẵn lòng kết thúc mọi chuyện trong hòa bình.

Nhưng thật đáng tiếc.

Tin nhắn của tôi như chìm vào đáy biển.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, tôi vẫn không nhận được hồi âm.

Ánh sáng trước mắt mình dần tắt, và trái tim tôi cũng lạnh lẽo từng chút một.

Cuối cùng, bóng dáng Hà Siêu Viễn và cô gái đó nắm tay nhau xuất hiện trong bãi đỗ xe.

Tôi mở máy quay đã chuẩn bị sẵn và bắt đầu quay.

Độ phân giải 4K, hoàn toàn phù hợp với tình yêu lâm ly bi đát của họ.

Anh ta mở cửa xe cho cô gái.

Cô ấy nhón chân hôn nhẹ lên trán anh ta.

Hà Siêu Viễn khựng lại, dường như bị nụ hôn này làm xáo trộn tâm trí.

Cô ấy hôn xong liền quay đi, nở nụ cười, vẫy tay tạm biệt rồi quay lưng bước đi.

Khi quay lưng lại, nước mắt cô ấy đã rơi đầy mặt.

Hà Siêu Viễn đứng yên, ngơ ngác nhìn bóng cô ấy, khuôn mặt hiện lên vẻ mơ hồ và đau lòng mà tôi quen thuộc, khiến tôi muốn đấm một phát vào mặt anh ta.

Chẳng mấy chốc, anh ta không phụ lòng tôi, liền chạy theo cô ấy.

Sau một lúc kéo tay, anh ta cuối cùng ôm lấy người con gái mình yêu, rồi như nâng niu một báu vật hiếm có, cẩn thận hôn cô ấy.

Rõ ràng là cả hai đều chìm đắm trong khoảnh khắc đó.

Cặp đôi đáng thương này cuối cùng cũng vượt qua được những trở ngại của thế gian và nỗi sợ hãi trong lòng, quyết định trở lại bên nhau.

Thật là một cái kết hạnh phúc hoàn mỹ.

Tôi cứ nghĩ, vậy là kết thúc rồi.

Nhưng không phải.

Sau nụ hôn dài, anh ta đưa cô ấy vào xe và lái đi.

Tôi đạp ga, bám theo sau.

Ban đầu tôi tưởng họ sẽ đến khách sạn để ôn lại chuyện xưa.

Nhưng Hà Siêu Viễn lại lái xe vào một khu chung cư.

Khu chung cư này vị trí không mấy tốt, tòa nhà cũng không mới, thậm chí không phải khu kín.

Tôi lái xe theo, chầm chậm tiến vào khu chung cư. Chẳng bao lâu, họ dừng xe, cùng nhau bước vào một tòa nhà.

Tôi đứng dưới lầu, chẳng bao lâu sau, đèn ở tầng cao nhất bật sáng.

Cảm xúc sôi sục trong lòng khiến tôi muốn lao lên phá cửa, bắt quả tang đôi tình nhân ấy rồi đánh cho một trận.

Nhưng lý trí lại khiến tôi phải suy nghĩ.

Sau bao nhiêu năm xa cách, tại sao Hà Siêu Viễn lại đưa người yêu cũ đến khu chung cư cũ này?

Bản năng mách bảo mình rằng ngôi nhà này chắc chắn ẩn chứa một bí mật gì đó.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh.

Tôi gửi địa chỉ cho cô bạn thân Diệp Tình, bảo cậu ấy đến ngay.

Trận chiến này sắp nổ ra, tôi sợ một mình không địch nổi hai người họ.

Diệp Tình hỏi tôi: “Muộn thế này cậu đến đó làm gì?”

“Đừng nói là cậu đang bắt gian Hà Siêu Viễn nhé?” Cậu ấy trêu đùa.

Nước mắt mình không thể kìm nén nữa, trào ra tức khắc.

Diệp Tình ngay lập tức nhận ra điều bất thường, giọng cậu ấy cao vút: “Chết tiệt, đừng nói là tớ nói trúng rồi?”

Tôi cố gắng kiềm chế tiếng nấc nghẹn trong giọng nói: “Phải, bắt gian, cậu đến không?”

Giọng Diệp Tình trở nên hoàn toàn bình tĩnh: “Cậu ở đó đợi, tuyệt đối không được hành động bốc đồng. Bất kể chuyện gì xảy ra, đợi tớ tới đã!”

Cúp máy, tôi ngồi trong xe tối om mà khóc nức nở. Nói không buồn, không tủi thân thì không thể nào.

Gia đình tôi vốn dĩ không hạnh phúc.

Năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi đã ly hôn bố vì ngoại tình.

Năm mười hai tuổi, mẹ tôi qua đời vì ung thư, tôi bỗng trở thành đứa trẻ không có gia đình.

Tôi luôn khao khát một gia đình ấm áp.

Hà Siêu Viễn đã từng khiến tôi nghĩ rằng tôi đã tìm thấy tình yêu.

Anh ta là mối tình đầu của tôi.

Tôi gặp anh ta trong một dịp công việc.

Anh ta cao lớn, đẹp trai, công việc ổn định, và khi theo đuổi tôi, anh ta trông như dồn hết tâm sức vào mối quan hệ.

Anh ta có thể đứng chờ tôi hai tiếng dưới tòa nhà công ty, chỉ để đón tôi tan làm, ngày nào cũng gửi những bông hoa hồng nhập từ Hà Lan đến công ty tôi, những lúc rảnh rỗi thì đưa tôi đi thử những món ngon trong thành phố, và khi tôi đến kỳ, anh ta chu đáo chuẩn bị nước ấm cho tôi.

Nhưng giờ đây, tôi cuối cùng cũng hiểu ra rằng những chi tiết mà tôi từng trân trọng như biểu hiện của tình yêu, thực ra chỉ là sự qua loa của anh ta.

Anh ta không nên lừa dối tôi.

Tôi chưa bao giờ mong đổi hôn nhân để lấy lợi ích gì.

Tôi học hành chăm chỉ, làm việc cố gắng, luôn nỗ lực vươn lên, chỉ để không rơi vào hoàn cảnh như mẹ tôi.

Tôi muốn bản thân luôn có quyền lựa chọn, chứ không phải bị người khác chọn, như mẹ tôi đã từng.

Scroll Up