Nhưng nghe thấy giọng nũng nịu ấy, sự bực bội trong lòng Kỳ Mạc Hàn càng lúc càng dâng lên. Trong đầu anh toàn là hình ảnh Hạ Dữ Chi chịu uất ức, còn bản thân thì hết lần này đến lần khác chọn làm tổn thương cô, không hề tin cô.
Lúc đó, cô ấy đã đau lòng đến thế nào?
Anh càng nghĩ càng thấy nghẹn thở, đến cả chút kiên nhẫn để giữ mặt mũi cũng không còn, đẩy Hứa Thanh Dao ra.
“Muốn ăn thì tự đi ăn đi, anh không có tâm trạng.”
Anh đẩy không mạnh, nhưng cô ta vẫn lùi lại mấy bước, vẻ mặt không thể tin nổi.
Người đàn ông vốn luôn chiều chuộng cô ta mọi bề mấy hôm nay, lại vì một người khác mà đẩy cô ta ra.
Mà người đó lại là Hạ Dữ Chi – một thư ký đã nghỉ việc.
Tâm trạng Hứa Thanh Dao lập tức bùng nổ.
“Kỳ Mạc Hàn, anh đang làm cái gì vậy! Anh vì Hạ Dữ Chi – một thư ký – mà đối xử với em như vậy? Tiếp theo anh định chia tay em rồi quay lại với cô ta sao?”
Lời của Hứa Thanh Dao khiến Kỳ Mạc Hàn cảm thấy đau đớn khôn nguôi. Bản thân anh cũng không biết rốt cuộc mình đang làm gì, vì sao lại thấy khó chịu, vì sao lại thấy buồn.
Hạ Dữ Chi đã rời đi, lẽ ra anh phải vui mừng mới đúng. Vốn dĩ giữa họ không nên có bắt đầu.
Nhưng lúc này, anh chỉ có thể siết chặt nắm đấm, gắng sức kiềm chế cảm xúc của mình.
“Anh chỉ là quá mệt mỏi. Em tự đi ăn trước đi.”
Hứa Thanh Dao hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm đến anh nữa, xoay người rời đi thẳng.
Đối mặt với mớ hỗn độn trong văn phòng, Kỳ Mạc Hàn cảm thấy đầu đau như búa bổ. Anh không gọi người mang cơm tới nữa mà vùi đầu vào công việc, muốn dùng bận rộn để quên đi những chuyện kia.
Từ chiều đến tối, anh mới xử lý xong đống rắc rối mà công ty gặp phải trong thời gian qua. Nực cười là, hơn nửa số đó đều do Hứa Thanh Dao gây ra, mà để dọn dẹp hậu quả cho cô ta, lợi nhuận cả năm nay của công ty anh gần như mất sạch.
Anh ngồi thẳng người, tựa vào ghế, hít sâu một hơi.
Bên ngoài trời đã tối đen, anh lại nhìn vào điện thoại của mình, không có lấy một tin nhắn.
Trong lòng anh trống rỗng, một cảm giác mệt mỏi và cô đơn không thể diễn tả tràn lên.
Giờ trong công ty chỉ còn lại một mình anh, anh không kìm được mà gọi lên.
“Hạ Dữ Chi.”
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô kể từ khi cô rời đi.
Ba chữ ấy như mang theo một lời nguyền, một khi đã thốt ra thì không cách nào ngăn được những ký ức về cô ùa về.
Trước đây, bất kể có muộn thế nào, cô cũng sẽ ở lại làm việc cùng anh, mọi việc đều được cô sắp xếp gọn gàng, đâu vào đấy.
Bọn họ từng quấn quýt bên nhau trước khung cửa sổ lớn của văn phòng, khuôn mặt cô vì ngượng mà đỏ bừng như ráng chiều, dễ thương vô cùng. Đôi mắt cô trong trẻo như ánh mắt nai con, mỗi lần bị anh bắt nạt hơi mạnh tay đều ươn ướt nước. Nhưng cô không biết, chính biểu cảm ấy lại càng khiến anh không thể kiềm chế nổi dục vọng.
Càng lúc càng nhiều ký ức hiện về, anh không thể khống chế được cảm xúc, liền cầm lấy điện thoại, gọi cho em gái.
Chờ mấy chục giây, dài như nửa đời người, cuối cùng đầu dây bên kia cũng bắt máy, anh vội vàng lên tiếng.
“Dĩ Niệm! Em có biết Hạ Dữ Chi đi đâu không?”
Em gái anh bật cười giễu cợt.
“Anh à, anh và Hứa Thanh Dao mặn nồng thế rồi, còn tìm Chỉ Chỉ làm gì?”
Cổ họng anh nghẹn lại, siết chặt lấy điện thoại.
“Anh biết hết rồi… mấy chuyện trước kia đều là Thanh Dao dựng lên. Anh muốn… dẫn cô ấy đi xin lỗi Hạ Dữ Chi, để cô ấy quay lại, sau này anh sẽ không để Thanh Dao làm khó cô ấy nữa, anh…”
Lời còn chưa dứt, lời xin lỗi tự cho là chân thành đó đã bị cắt ngang. Kỳ Dĩ Niệm lạnh lùng cười khẩy.
“Không cần nữa, Chỉ Chỉ không cần lời xin lỗi của các người đâu. Cả đời này, anh cũng đừng hòng tìm được cô ấy!”
Nói xong, cô dứt khoát cúp máy.
Nghe tiếng tút dài đầu bên kia, một cơn hối hận và bất lực ập lên ngực Kỳ Mạc Hàn, anh giận dữ đập mạnh điện thoại xuống đất.
Đúng lúc đó, cánh cửa văn phòng bị đẩy ra.
Anh bật dậy, tưởng rằng người mà mình luôn mong nhớ đã quay lại.
“Dữ Chi…!”
Anh nhìn về phía cửa với ánh mắt đầy hy vọng.
Nhưng người bước vào lại không phải người trong lòng anh, mà là Hứa Thanh Dao.
Người phụ nữ rõ ràng đã nghe thấy cái tên vừa thốt ra ấy, cô ta không hiểu nổi — chẳng phải chỉ là một thư ký thôi sao, tại sao lúc nào cũng đối đầu với cô ta?
Cô ta nhìn về phía Kỳ Mạc Hàn đang thất thần, không chịu nổi sự tương phản ấy.
“Tại sao lại là Hạ Dữ Chi nữa! Mạc Hàn, anh thật sự yêu cô ta sao?” – cô ta chất vấn.
Kỳ Mạc Hàn không trả lời, nhận ra người bước vào không phải Hạ Dữ Chi, tâm trí anh lại bay đi nơi khác.
Nhưng chính dáng vẻ ấy của anh càng khiến Hứa Thanh Dao tức giận. Nước mắt cô ta rưng rưng, uất ức đến tột độ, hét lên như phát điên.
“Cô ta chỉ là một thư ký! Một con tiện nhân! Ngay ngày đầu tiên em về, em đã biết cô ta có ý đồ với anh rồi! Loại người đó đi rồi là tốt nhất! Mạc Hàn, chẳng phải anh đã nói, người anh yêu chỉ có mình em thôi sao? Giờ anh là có ý gì? Anh yêu cô ta rồi đúng không?!”
Đối mặt với chuỗi chất vấn không ngừng nghỉ của Hứa Thanh Dao, tâm trí Kỳ Mạc Hàn rối như tơ vò, im lặng không nói lời nào.
Nhưng Hứa Thanh Dao đã quen với việc được chiều chuộng, càng bị lạnh nhạt, cô ta càng căm hận Hạ Dữ Chi. Cô ta giận dữ quăng đồ đạc trên bàn xuống đất.
“Lúc nãy em nghe thấy hết rồi! Anh hỏi Hạ Dữ Chi đi đâu, anh còn muốn tìm cô ta, còn muốn kéo cô ta về! Anh đúng là yêu cô ta rồi!”
Sự nhẫn nhịn đã đến cực hạn, ánh mắt Kỳ Mạc Hàn nhìn Hứa Thanh Dao không còn chút yêu thương nào như xưa. Anh thật sự không hiểu tại sao trước đây mình lại có thể yêu một người như vậy — vô lý, ích kỷ, ngang ngược — thậm chí còn ép Hạ Dữ Chi phải rời đi!
Nghĩ đến đây, Kỳ Mạc Hàn không thể chịu đựng thêm nữa, đôi mắt đỏ hoe, anh lớn tiếng đáp lại:
“Đúng! Tôi yêu Hạ Dữ Chi đấy thì sao! Cô có biết trong thời gian qua cô đã làm ra những gì không?!”