Một lúc sau, anh lấy điện thoại ra, gửi ảnh đại diện cưới của Thẩm Đồng cho trợ lý:
“Điều tra cho tôi người đàn ông trong ảnh là ai, điều tra cụ thể địa chỉ quê của Thẩm Đồng. Lập tức đặt cho tôi vé bay đến Bắc Kinh, trước khi tôi tới nơi, gửi toàn bộ thông tin cho tôi.”
“Vâng, tổng giám đốc Cố.”
Với thân phận người thừa kế Tân Vũ Hàng Không, Cố Cẩn Xuyên tất nhiên có đội ngũ trợ lý tinh nhuệ.
Trợ lý nhanh chóng gửi lịch trình chuyến bay đến điện thoại anh.
Cố Cẩn Xuyên không kịp thay quần áo, lập tức rời khỏi biệt thự, lái xe thẳng đến sân bay.
Anh biết mình lúc này vô cùng kích động, nhưng anh không thể khống chế được bản thân.
Trong sâu thẳm nội tâm anh có một giọng nói thôi thúc: phải tìm được Thẩm Đồng, đưa cô trở về, nếu không anh sẽ hối hận cả đời.
Cùng lúc đó, Thẩm Đồng đang nằm tắm nắng trên một hòn đảo tư nhân ở Seattle.
Hòn đảo này là món quà Kỳ Yến mua tặng cho cô đúng ngày họ đăng ký kết hôn. Họ sẽ tổ chức hôn lễ trên hòn đảo này.
Bạn thân Lâm Nhiễm nằm trên ghế dài cạnh Thẩm Đồng, cảm thán: “Thế nào? Có phải tìm lại được cảm giác của bảy năm trước rồi không?”
Thẩm Đồng nhìn những con sóng cuộn trào phía xa, chậm rãi mở miệng: “Ừ, cuộc sống thế này mới thật sự hợp với mình. Khổ thì đã khổ đủ rồi, từ giờ trở đi chỉ còn ngọt ngào thôi.”
“Cũng may cậu đã nghĩ thông suốt, chấp nhận cuộc xem mắt do bác trai bác gái sắp xếp. Nếu không thì kiểu gì cũng bị Cố Cẩn Xuyên làm tổn thương thêm lần nữa.” Lâm Nhiễm nhắc đến Cố Cẩn Xuyên với giọng đầy bất mãn.
Thẩm Đồng mỉm cười nhàn nhạt: “Được rồi, sau này đừng nhắc đến anh ta nữa, mọi chuyện đã qua rồi. Nếu để Kỳ Yến nghe được, anh ấy lại hiểu lầm.”
Vừa dứt lời, người được nhắc tới liền đi đến.
Kỳ Yến mặc áo thun trắng đơn giản và quần short đen, đến ngồi xuống bên cạnh ghế dài của Thẩm Đồng, cười hỏi:
“Đang nói chuyện gì vậy?”
Thẩm Đồng tháo kính râm xuống, nhìn anh: “Không có gì cả, anh họp xong rồi à?”
“Ừ, mọi việc gần như đã giải quyết ổn thỏa. Thời gian tiếp theo sẽ dành toàn bộ cho việc chuẩn bị lễ cưới và ở bên em.”
Lâm Nhiễm nghe vậy, liếc nhìn Thẩm Đồng, trong mắt ánh lên vẻ hóng hớt không che giấu nổi, khẽ ho một tiếng.
“Khụ khụ, trời hơi lạnh rồi, Đồng Đồng , tớ về trước đây nhé.”
Nói rồi, Lâm Nhiễm đứng dậy rời đi, trước khi đi còn cố ý ngoái lại nhìn Thẩm Đồng thêm một lần.
Thẩm Đồng bị cô ấy nhìn đến đỏ cả tai, vành tai dần phủ một lớp hồng nhạt.
Thời gian cô ở bên Kỳ Yến tổng cộng chưa đến nửa tháng, hai người vẫn chưa hiểu nhau quá nhiều, vì thế khi đối mặt với anh, cô vẫn có chút bối rối.
Sau khi Lâm Nhiễm rời đi, trên bãi biển rộng lớn chỉ còn lại hai người là Thẩm Đồng và Kỳ Yến.
Cả hai lặng lẽ ngồi đó, bên tai chỉ còn tiếng chim hải âu và sóng vỗ đá ngầm, không khí trở nên hài hòa lạ thường.
Không biết qua bao lâu, Kỳ Yến nghiêng đầu nhìn cô: “Muốn đi dạo không? Nghe nói khu vực nước nông phía bên kia có thể bắt được cá nhỏ.”
Thẩm Đồng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh, khẽ gật đầu: “Được, đi cùng anh.”
Nói xong, hai người cùng nhau đứng dậy, đi về phía khu vực nước nông gần đó.
Bên kia.
Sau khi đến sân bay, Cố Cẩn Xuyên gặp Đường Uyển bước tới. Cô ta vẫn còn mặc đồng phục tiếp viên trưởng, chuẩn bị lên chuyến bay tiếp theo.
Đường Uyển chặn đường Cố Cẩn Xuyên, lên tiếng hỏi: “Cẩn Xuyên, sắc mặt anh sao vậy? Vừa nãy em gọi anh mà anh đi luôn, có chuyện gì à?”
Trong đầu Cố Cẩn Xuyên lúc đó chỉ toàn nghĩ đến chuyện về nhà tìm Thẩm Đồng, hoàn toàn không chú ý đến Đường Uyển.
“Không có gì, anh có việc phải xử lý. Mấy chuyến bay tới không đi cùng em được, em bay một mình đi.”
Tim Đường Uyển chợt nhói, dò xét hỏi: “Vì Thẩm Đồng đúng không?”
Sắc mặt Cố Cẩn Xuyên tối sầm lại, giữa lông mày hiện rõ vẻ không vui. Anh cực kỳ ghét bị người khác xen vào chuyện riêng, kể cả là Đường Uyển cũng không ngoại lệ.
“Anh có việc, đi trước đây.”
Anh không trả lời câu hỏi của Đường Uyển, nói xong liền đi thẳng vào phòng chờ, không hề quay đầu lại.
Đường Uyển đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng lưng của anh, bàn tay buông thõng bên người dần siết chặt, trong mắt đầy sự không cam lòng.
Cố Cẩn Xuyên bước vào phòng chờ hạng thương gia, thay bộ đồng phục phi công màu trắng, mặc vào bộ đồ do trợ lý vừa đưa đến.
Ngồi trong phòng chờ, anh liên tục gọi điện cho Thẩm Đồng, dùng mọi nền tảng mạng xã hội để nhắn tin cho cô, nhưng tất cả đều bị chặn.
Cố Cẩn Xuyên hít sâu một hơi, cố gắng đè nén sự bực bội trong lòng.
Anh không ngừng tự nhủ trong đầu: Thẩm Đồng sẽ không kết hôn đâu. Cô ấy yêu anh đến vậy, không danh không phận cũng chịu ở bên cạnh suốt bảy năm, sao có thể lấy người khác được chứ?
Chẳng mấy chốc đến giờ lên máy bay.
Cố Cẩn Xuyên ngồi ở ghế cạnh cửa sổ trong khoang hạng nhất, nhìn mây trắng ngoài trời, ánh mắt mông lung, không biết đang nghĩ gì.
Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh ở Bắc Kinh.
Vừa bước xuống máy bay, Cố Cẩn Xuyên nhận được cuộc gọi từ trợ lý.
“Xin lỗi, tổng giám đốc Cố, chúng tôi không tra được địa chỉ cụ thể quê nhà của cô Thẩm, nhưng thân phận của người đàn ông trong ảnh cưới đã tra ra rồi — là Kỳ Yến, người đứng đầu nhà họ Kỳ ở Kinh Thành.”
Kỳ Yến!
Cố Cẩn Xuyên từng nghe gia đình nhắc đến cái tên này, tuổi còn trẻ mà đã ngồi lên vị trí người thừa kế nhà họ Kỳ, đủ thấy năng lực cỡ nào.
Bố mẹ anh từng dặn đi dặn lại: ra ngoài muốn chơi thế nào cũng được, nhưng đừng bao giờ động đến Kỳ Yến, nếu không thì chẳng ai cứu nổi.
Sao Thẩm Đồng lại có liên quan đến Kỳ Yến…
Đầu dây bên kia, trợ lý thấy anh im lặng quá lâu, cẩn trọng hỏi: “Tổng giám đốc Cố?”
Nghe thấy giọng trợ lý, Cố Cẩn Xuyên hoàn hồn lại: “Cậu nói tiếp đi.”
“Chúng tôi tra được gần đây Kỳ Yến sắp tổ chức đám cưới, cô dâu là tiểu thư Thẩm Đồng, địa điểm là ở Seattle.”
“Khi nào?”
“Ngày 30, tức là ngày kia.”
Nghe xong, Cố Cẩn Xuyên lại hít sâu một hơi: “Đặt vé máy bay đi Seattle.”
Cúp máy xong, Cố Cẩn Xuyên lập tức quay lại sân bay, chuẩn bị bay đến Seattle.
Từ lúc hạ cánh xong chuyến Verona và biết tin Thẩm Đồng kết hôn, anh vẫn chưa được nghỉ ngơi, đầu óc rối loạn, hoàn toàn không thể suy nghĩ rõ ràng.
Đến Bắc Kinh, rồi bay sang Seattle, tất cả như phản xạ bản năng.
Trong lòng rõ ràng không quan tâm Thẩm Đồng, nhưng tại sao khi nghe cô kết hôn, tim anh lại nhói đau từng cơn, thậm chí còn làm ra chuyện bốc đồng như vậy.
Đến khi hoàn hồn lại, anh đã ngồi trên chuyến bay đến Seattle.
Ngày trước lễ cưới, Thẩm Đồng mới chợt nhận ra, trong lòng có chút cảm giác không thật.
Cô thật sự sắp kết hôn rồi.
Tuy rằng Kỳ Yến rất tốt với cô, nhưng trong lòng Thẩm Đồng vẫn có một nỗi bất an mơ hồ.
Lâm Nhiễm nhận ra sự bất an của cô, liền khoác vai cô an ủi: “Yên tâm đi, theo như tớ quan sát thì Kỳ Yến thật sự không tệ chút nào, dịu dàng, chu đáo. Tớ còn nghe nói lễ cưới lần này anh ấy đích thân tham gia lên kế hoạch, còn cất công hỏi thăm sở thích của cậu, đặt vận chuyển hoa hồng Juliet từ nơi xa tới để trang trí buổi lễ, nói là muốn dành cho cậu những điều tốt nhất.”
“Anh ấy nhìn thì lạnh lùng xa cách, nhưng ánh mắt nhìn cậu thì lại đặc biệt dịu dàng. Dù sau này có không còn yêu, ít nhất cũng sẽ không khiến cậu khó xử trước mặt người ngoài. Quan trọng nhất là, anh ấy rất hào phóng.”