Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã bị một bàn tay kéo mạnh vào khu vực cầu thang bên cạnh.

Tiếng đóng cửa vang khá lớn, đèn cảm ứng trong cầu thang lập tức bật sáng.

Thẩm Đồng nhờ vậy mà nhìn rõ được người trước mặt — là Cố Cẩn Xuyên.

Cô hất tay anh ra, định vượt qua anh để rời đi.

Cố Cẩn Xuyên chặn trước mặt cô: “Thẩm Đồng, đừng đi vội, anh có chuyện muốn nói với em.”

Anh chặn lối ra, Thẩm Đồng buộc phải dừng lại: “Có gì thì nói nhanh đi, chồng tôi còn đang đợi tôi ngoài kia.”

Cố Cẩn Xuyên sững người, lông mày nhíu càng chặt: “Thẩm Đồng, với thân phận như em, Kỳ Yến sẽ không thật lòng với em đâu, mấy kẻ nhà giàu đổi bạn gái còn nhanh hơn thay đồ, em tin anh đi, anh sẽ không lừa em.”

“Em rời xa anh ta sớm đi, nếu không người bị tổn thương cuối cùng nhất định là em. Anh đưa em về Thượng Hải, em muốn kết hôn, chúng ta về sẽ đăng ký. Em muốn nhẫn kim cương gì anh cũng mua cho em, chiếc kim cương xanh trong buổi đấu giá vừa rồi, dạ tiệc kết thúc anh sẽ cho người đưa đến tay em, coi như đó là nhẫn cưới của chúng ta, được không?”

Thấy Thẩm Đồng vẫn nhìn anh bằng vẻ mặt lạnh nhạt, hoàn toàn không bị lay động, Cố Cẩn Xuyên tiếp tục: “Nếu em không thích viên kim cương xanh đó, thì cứ chọn cái em thích, anh đều mua cho em, chỉ cần em chịu về với anh.”

Thẩm Đồng nhìn thẳng vào mắt Cố Cẩn Xuyên, chậm rãi nói: “Vậy còn Đường Uyển thì sao?”

Cơ thể Cố Cẩn Xuyên cứng đờ. Anh vừa thấy Thẩm Đồng chỉ đi một mình thì lập tức đuổi theo, hoàn toàn quên mất Đường Uyển.

Bây giờ nghe Thẩm Đồng nhắc đến Đường Uyển, Cố Cẩn Xuyên mới lờ mờ nhận ra, có lẽ bản thân đã không còn quan tâm đến Đường Uyển như trước.

Nghĩ đến đây, Cố Cẩn Xuyên bước lên một bước, nắm lấy tay Thẩm Đồng, nhìn vào mắt cô, thành thật nói: “Thẩm Đồng, sau khi em rời đi anh mới nhận ra, thật ra anh đã sớm yêu em rồi, ở bên Đường Uyển chỉ là do không cam lòng thời tuổi trẻ và lưu luyến với mối tình đầu.”

“Em yên tâm, lát nữa anh sẽ nói rõ với cô ấy. Người anh yêu là em, người anh muốn cưới cũng là em. Đi với anh nhé, được không?”

Thẩm Đồng hất tay anh ra, cười lạnh nói: “Cố Cẩn Xuyên, tình yêu của anh, tôi không dám nhận. Bây giờ tôi đang rất hạnh phúc, tôi và chồng tôi tình cảm rất tốt, sẽ không ly hôn, cũng sẽ không quay lại với anh. Chúng ta đã chia tay rồi, một người yêu cũ đạt chuẩn thì nên như đã chết, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Nói xong, Thẩm Đồng lướt qua người Cố Cẩn Xuyên, đẩy cửa khu vực cầu thang, chuẩn bị quay lại dạ tiệc.

Cố Cẩn Xuyên lại một lần nữa siết chặt cổ tay cô, trầm giọng nói: “Thẩm Đồng, em và anh ta chênh lệch địa vị xã hội quá lớn, Kỳ Yến sẽ không thật lòng với em đâu, em tin anh đi.”

Nghe vậy, Thẩm Đồng không nói gì, hất tay Cố Cẩn Xuyên ra rồi đi thẳng.

Khi trở lại đại sảnh tiệc, Thẩm Đồng thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang trò chuyện với Kỳ Yến, vẻ mặt Kỳ Yến thì lạnh nhạt.

Thẩm Đồng để ý thấy người phụ nữ kia cứ nhìn chằm chằm vào Kỳ Yến, ánh mắt đó tuyệt đối không đơn giản.

Thấy vậy, Thẩm Đồng vô thức bước nhanh hơn, khi đến bên cạnh Kỳ Yến thì thuận thế khoác lấy tay anh: “Chồng ơi, em về rồi.”

Kỳ Yến nhìn hành động của Thẩm Đồng, khóe môi khẽ cong lên, đưa tay ôm eo cô, rồi nói với Thẩm Đồng: “Đây là thiên kim của tập đoàn Giang thị, Giang Nguyệt.”

Nói xong, anh lại quay sang nói với Giang Nguyệt: “Cô Giang, xin giới thiệu, đây là vợ tôi – Thẩm Đồng.”

Nghe vậy, Giang Nguyệt đánh giá Thẩm Đồng từ đầu đến chân, khóe môi hiện lên nụ cười khinh miệt: “Theo tôi được biết, cô Thẩm trước đây là hướng dẫn viên du lịch đúng không? Với thân phận như vậy mà ngồi vào vị trí thiếu phu nhân nhà họ Kỳ, e là không xứng cho lắm.”

Nói rồi, Giang Nguyệt quay sang mỉm cười với Kỳ Yến: “Tổng giám đốc Kỳ, tôi tin là chúng ta sẽ còn gặp lại sớm thôi.”

Thẩm Đồng cũng không phải người dễ bị bắt nạt, đã bị khiêu khích đến mức này thì dĩ nhiên không thể nhẫn nhịn, ánh mắt cô lập tức lạnh xuống: “Có xứng hay không không đến lượt người ngoài như cô đánh giá. Tôi cứ nghĩ người tham dự dạ tiệc từ thiện đều là người có giáo dưỡng, không ngờ…”

Câu sau Thẩm Đồng không nói tiếp, nhưng ánh mắt khinh thường khi nhìn Giang Nguyệt đã nói lên tất cả.

Chưa đợi Giang Nguyệt phản ứng, Kỳ Yến đã mở miệng: “Cô Giang có thời gian quan tâm chuyện tình cảm vợ chồng tôi, sao không về quan tâm đến vấn đề thuế của công ty nhà mình thì hơn?”

Nói xong, Kỳ Yến lịch sự mỉm cười với Giang Nguyệt, rồi đưa Thẩm Đồng rời đi.

Giang Nguyệt bị mất mặt, tất nhiên không cam tâm, liền hét về phía bóng lưng hai người: “Kỳ Yến, cô ta chỉ là một hướng dẫn viên, hoàn toàn không xứng với anh! Rồi có ngày anh sẽ hối hận!”

Hai người đứng yên, Thẩm Đồng nghe vậy quay đầu lại nhìn Giang Nguyệt, vừa định mở miệng thì trên sân khấu, người dẫn chương trình buổi tiệc mở lời:

“Buổi đấu giá hôm nay thành công như vậy, không thể thiếu sự ủng hộ của các vị doanh nhân. Chúng tôi đã nhận được toàn bộ số tiền quyên góp. Nhưng điều tôi đặc biệt muốn công bố là một tin vui: thiên kim của tập đoàn Thẩm thị – cô Thẩm Đồng – đã quyên góp thêm một trăm triệu tệ, chuyên dùng để hỗ trợ nữ sinh ở các vùng núi nghèo. Hãy cùng cảm ơn cô Thẩm Đồng vì sự đóng góp hào phóng này!”

Nói xong, MC dẫn đầu vỗ tay, mọi người trong sảnh tiệc cũng đồng loạt vỗ tay theo.

Giang Nguyệt trừng mắt nhìn Thẩm Đồng với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Đường Uyển cũng ngạc nhiên không kém, cùng với Cố Cẩn Xuyên vừa bước vào đại sảnh.

Cố Cẩn Xuyên đứng sững tại chỗ.

Tập đoàn Thẩm thị, Thẩm Đồng, quyên góp một trăm triệu.

Bất kỳ từ nào trong số này, Cố Cẩn Xuyên đều nhận ra, nhưng khi đặt chúng lại với nhau, anh cảm thấy vô cùng xa lạ.

Thậm chí trong lòng anh còn nghĩ, chắc là trùng tên với Thẩm Đồng mà thôi. Nếu Thẩm Đồng thực sự là thiên kim Thẩm thị, sao cô lại làm hướng dẫn viên, còn cam tâm tình nguyện làm người tình bí mật của anh suốt bảy năm?

Cố Cẩn Xuyên cứ tự lừa mình dối người, nhưng sự thật thì phơi bày trước mắt.

Toàn bộ ánh mắt trong đại sảnh đều đổ dồn vào Thẩm Đồng, bên tai vang lên tiếng bàn tán xôn xao của mọi người.

Những người quen biết Thẩm Đồng đều cảm thán:

“Hóa ra người đứng cạnh tổng giám đốc Kỳ thật sự là Thẩm Đồng, nghe nói hai nhà Kỳ – Thẩm liên hôn, ban đầu tôi còn không tin, thì ra là thật.”

“Nghe nói đại tiểu thư nhà họ Thẩm rời nhà từ tám năm trước, bảy năm qua gần như không lộ diện ở giới thượng lưu Bắc Kinh, mọi người không nhận ra là chuyện bình thường.”

Còn những người không quen thì bắt đầu nhỏ giọng hỏi thăm:

“Thẩm thị, là Thẩm thị mà tôi biết sao?”

“Cả Bắc Kinh có mấy nhà họ Thẩm? Có thể bỏ ra trăm triệu thì chỉ có Thẩm gia ở thủ đô thôi. Chỉ là không ngờ cô Thẩm lại hào phóng đến vậy, lần đầu lộ diện sau tám năm, ra tay đã là một trăm triệu.”

Tiếng bàn tán không dứt bên tai, Cố Cẩn Xuyên chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Anh biết Thẩm gia ở Bắc Kinh, địa vị trong thủ đô không thua gì Kỳ gia, đều là những thế lực không thể tùy tiện động đến.

Tám năm trước, Thẩm Đồng rời nhà, tự mình lập nghiệp ở Thượng Hải, sau đó quen biết anh, trong thời gian bên nhau chưa từng nhắc đến chuyện gia đình. Lần duy nhất muốn đưa anh về nhà, kết quả lại không vui vẻ mà chia tay.

Lúc đó, anh không sao tưởng tượng được Thẩm Đồng lại có liên quan đến Thẩm gia ở thủ đô.

Cho dù sau này biết cô kết hôn với Kỳ Yến, anh cũng chưa từng nghĩ theo hướng đó, chỉ bởi vì trong bảy năm bên nhau, Thẩm Đồng che giấu quá tốt, thông tin về cô cũng được bảo vệ rất kín.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi mình còn dốc hết lòng khuyên cô ly hôn với Kỳ Yến, Cố Cẩn Xuyên cảm thấy bản thân đúng là một trò cười hoàn toàn.

Bên kia, Giang Nguyệt kinh ngạc đến mức nói năng lắp bắp: “Cô… cô vậy mà lại chính là Thẩm Đồng của nhà họ Thẩm?”

Thẩm Đồng khẽ cười: “Đúng vậy, bây giờ cô thấy tôi có đủ tư cách chưa, cô Giang?”

Lưng Giang Nguyệt lúc này toát đầy mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy, không thốt nên lời.

Kỳ Yến lạnh nhạt liếc nhìn Giang Nguyệt một cái, sau đó ôm eo Thẩm Đồng rời đi.

Đi được một đoạn, Thẩm Đồng kéo nhẹ vạt áo Kỳ Yến, thấp giọng hỏi: “Kỳ Yến, anh có thấy em hơi nhỏ mọn không?”