Tôi và Thịnh Dương đã ở bên nhau tám năm, và chúng tôi đã thoả thuận sẽ trở thành cặp vợ chồng “DINK” kiên định.
Nhưng người phụ nữ mà tôi chữa khỏi bệnh lại bất ngờ mang thai.
Bây giờ, anh ấy và mẹ chồng cùng nhau cầu xin tôi cho họ một cơ hội.
Đứa trẻ, anh ấy muốn. Còn tôi, anh ấy cũng không muốn buông tay.
Tôi cười, họ thực sự nghĩ rằng, người không muốn có con là tôi sao?
1
Một tháng trước.
Hôm đó, tôi đang vui mừng thảo luận với Thịnh Dương về việc năm nay sẽ mang quà gì về nhà anh ấy để ăn Tết.
Anh ấy đột nhiên tiến đến, quỳ xuống dưới chân tôi, nắm chặt tay tôi và nói nhỏ.
“Vợ à, anh xin lỗi.”
Đầu anh ấy cúi xuống rất thấp, như một đứa trẻ phạm lỗi. Một cơn đau như dao cắt xuyên qua tim tôi.
“Anh có người khác rồi? Là Tăng San phải không?”
Anh ấy ngạc nhiên nhìn tôi, rồi gật đầu. Tôi đẩy anh ra, bất ngờ cảm thấy như đôi giày cuối cùng đã rơi xuống.
Tăng San, cô gái bị viêm loét dạ dày nhập viện một năm trước, tôi chính là bác sĩ điều trị chính của cô ấy.
Thịnh Dương và Tăng San là đồng hương, bọn họ quen biết nhau qua tôi.
Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào.
“Bắt đầu từ khi nào?”
“Nửa năm trước.”
“Đến mức nào rồi?”
“Cô ấy… có thai rồi.”
Giọng anh ấy rất nhỏ, nhưng đối với tôi ngay lúc này nó như một quả bom nguyên tử nổ tung vây.
Trước khi kết hôn, chúng tôi đã thỏa thuận rằng sẽ không có con, bây giờ anh ấy lại nói với tôi rằng người khác đã mang thai.
Phải mất một lúc lâu, tôi mới có đủ sức để hỏi anh ấy.
“”Vậy anh định làm gì?”
Anh ấy chỉ lắc đầu đau khổ.
“”Anh không biết, thực sự không biết.
Nhưng mẹ anh muốn có cháu.”
Câu nói đó đã hoàn toàn phá vỡ ranh giới cuối cùng của tôi.
2
Tôi và Thịnh Dương đều xuất thân từ gia đình đơn thân.
Tôi từ nhỏ đã bị cha mẹ ly dị bỏ rơi, phải sống nhờ nhà bà nội ở quê trong điều kiện khó khăn.
Còn anh ấy là một đứa con mồ côi cha, sống nương tựa vào mẹ và chưa bao giờ gọi ai là cha.
Về việc có con, chúng tôi có một sự đồng cảm tự nhiên.
“Nếu không tự tin mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho con, thì đừng để nó đến với thế giới này.”
Anh ấy nói với tôi: “Chúng ta mãi mãi là duy nhất của nhau.”
Tôi tựa vào vòng tay ấm áp của anh ấy, cảm thấy cuộc đời này đã đủ viên mãn.
Nhưng bây giờ, anh ấy lại có con với người khác, và hơn nữa điều đó đã được mẹ anh ấy chấp nhận.
Tôi hỏi Thịnh Dương.
“”Anh nói với em những điều này là muốn ly hôn với em sao?”
“Không, không phải vậy, vợ ơi, anh yêu em, anh không thể sống thiếu em, xin em đừng rời xa anh.”
Anh ấy ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở.
Điều này là gì đây? Tôi cảm thấy cơ thể như mình đang bị chia cắt vậy…
Lúc đó, điện thoại của Thịnh Duong reo lên. Anh ấy cầm lên nhìn thoáng qua rồi tắt máy.
Chuông lại vang lên lần nữa.
Anh ấy lại tắt máy.
Người kia dường như không có ý định bỏ cuộc, tiếp tục gọi đến. Tôi đẩy mạnh anh ấy ra, lòng đầy căm phẫn.
[Anh ơi, a a a!]
[Không ổn rồi, nhà em bị rò nước, giờ nước ngập khắp nhà rồi, em phải làm sao đây? Anh mau đến giúp em với…]
m lượng điện thoại của anh ấy quá lớn, giọng nói của Tăng San rõ ràng lọt vào tai tôi, chói tai và ghê tởm.
Tôi chợt nhớ lại, những sự cố nhỏ như mất điện, máy tính hỏng, rò rỉ gas, quên mang ô khi trời mưa bắt đầu xuất hiện thường xuyên từ nửa năm trước.
Thịnh Dương luôn nói với tôi rằng cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ, một mình lên thành phố sinh sống không dễ dàng gì, họ là đồng hương, giúp đỡ là chuyện nên làm.
Vậy là anh ấy giúp cô ấy giải quyết từng rắc rối nhỏ trong cuộc sống, và cuối cùng anh ấy “giúp” cô ấy trở thành mẹ của con anh…
Giờ đây, Thịnh Dương cầm điện thoại không biết phải làm gì, nhìn tôi như muốn hỏi ý kiến. Tôi quay đầu đi, không muốn nhìn anh ấy thêm một giây nào nữa. Sau đó, anh ấy vẫn mặc áo khoác và ra ngoài, để lại một câu nói với không khí.
“Anh đi xem một lát rồi sẽ về.”
3
Sau khi Thịnh Dương rời đi, căn nhà đột nhiên trở nên im lặng đến đáng sợ.
Tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách từ sáng đến tối, ký ức dồn dập tràn về như thủy triều.
Chúng tôi là bạn cùng đại học, yêu nhau năm năm, kết hôn ba năm.
Ngày trước, anh ấy là ánh sáng của tôi, kéo tôi ra khỏi vũng lầy đen tối, sưởi ấm và chữa lành cho tôi. Còn tôi, cũng đã làm tất cả những gì có thể để đáp lại anh ấy.
Sau khi tốt nghiệp, anh ấy từ bỏ công việc trong hệ thống nhà nước để đến làm việc tại một công ty y tế có đãi ngộ và cơ hội phát triển tốt hơn.
Để làm hậu phương vững chắc cho anh ấy, tôi cũng từ bỏ cơ hội làm công việc mà mình thực sự yêu thích, chọn làm việc ở tuyến đầu trong bệnh viện.
Anh ấy có nhiều buổi tiệc tùng, mỗi lần uống rượu tôi đều tự lái xe đến đón anh ấy, vì tôi không yên tâm nếu để người khác lái.
Sau đó, sức khỏe anh ấy bắt đầu gặp nhiều vấn đề nhỏ do uống rượu, tôi đã dốc toàn lực giúp anh ấy điều trị, còn học cách nấu các món canh dưỡng sinh, tìm những nguyên liệu tốt nhất để nấu cho anh ấy.
Anh ấy thích leo núi và chơi game, tôi đã hy sinh thời gian nghỉ ngơi để cùng anh ấy tham gia, dù thật ra tôi là người thích yên tĩnh và ghét hai điều đó nhất.
Tôi luôn cập nhật những thông tin chuyên môn tiên tiến nhất và dữ liệu đầu tay để có thể hỗ trợ anh ấy khi cần. Đồng thời, tôi không ngừng học hỏi, để mình luôn có thể đứng ngang hàng với anh ấy…
Trời không phụ lòng người. Nỗ lực của chúng tôi cuối cùng cũng được đền đáp!
Thịnh Dương nhanh chóng trở thành quản lý cấp cao của công ty, còn tôi trở thành phó trưởng khoa, cuộc sống tràn đầy và hạnh phúc.
Tôi đã từng nghĩ rằng, chúng tôi sẽ mãi mãi như vậy.
Cho đến ngày kỷ niệm ngày cưới năm ngoái, tôi nhờ Thịnh Dương đến đón tôi sau giờ làm và mang một phần súp gà đậu hoa cho một bệnh nhân tên là Tăng San.
Lúc đó tôi không biết rằng, một phần nhỏ của đồ ăn đó sẽ phá hủy cuộc sống của chúng tôi trong tương lai.