5

Danh xưng bà chủ, ai muốn thì lấy

Bộ dạng giận dữ của anh ta lúc này và khi cầu xin tôi tha thứ ban nãy khác nhau một trời một vực. Phải nói rằng anh ta diễn xuất rất giỏi, lúc nào cũng có thể dễ dàng thay đổi cảm xúc như vậy.

Nếu là trước đây, tôi tuyệt đối không khiến anh ta tức giận, mọi chuyện đều chiều theo ý muốn của anh ta.

Nhưng giờ, anh ta không xứng đáng.

“Được thôi, anh tốt nhất cả đời đừng tha thứ cho tôi.”

Tôi chẳng muốn nói thêm, lúc rời đi chỉ để lại một câu:

“Chuyện ly hôn này tôi không đùa với anh, khi nào anh suy nghĩ xong, muốn để cô ta làm chính thất thì cứ báo tôi.”

Nói xong tôi liền quay về nhà, Tống Dụ Bạch cả đêm đó cũng không về.

Ngày hôm sau, dưới sự thao túng ngầm của Tống Dụ Bạch, Trì Hoan vẫn trở thành người dẫn buổi phát sóng quảng bá sản phẩm mới.

Trần Di tức giận, gửi cho tôi video phát sóng.

Tôi mở xem, dưới phần bình luận đều là khen ngợi người dẫn đẹp giọng ngọt.

“Wow, đây là bà chủ của Nhu Nhu Technology à, xinh quá, đúng là cặp đôi tiên đồng ngọc nữ với ông chủ! Tôi ship cặp đôi chính thất này!”

“Thật đẹp quá, trông có khí chất, sao tôi không có được vợ đẹp như thế, buồn quá phải vào toilet khóc đây.”

“Ông chủ của Nhu Nhu Technology thật sự lời to, giàu có, đẹp trai đã đành, còn cưới được vợ đẹp thế này.”

Tôi xem mà lòng bình thản, thậm chí còn có chút buồn cười.

Sau khi vạch trần mọi thứ hôm qua, anh ta giờ không còn chút giả bộ nào nữa. Thậm chí còn đi cùng cô ta lên sóng trực tiếp.

Trần Di giận dữ, liên tục nhắn tin cho tôi:

“Hướng Noãn, cậu đang làm gì thế, chồng cậu bị người ta giật mất rồi mà cậu vẫn không có phản ứng gì à?”

“Cái con nhỏ đó sao lại trơ trẽn đến vậy, dám gọi Tống tổng là ông xã trước hàng vạn người xem, không sợ rớt lưỡi à!”

Tôi vừa xem livestream vừa đọc tin nhắn của cô ấy.

Trong buổi phát sóng, Trì Hoan cười ngả ngớn trước các bình luận, thỉnh thoảng lại ngả vào người Tống Dụ Bạch.

Tống Dụ Bạch nhìn cô ta với ánh mắt bất lực nhưng đầy chiều chuộng, lúc thì đưa nước, lúc thì lấy đồ cho cô ta, hành động tự nhiên, như thể đã làm vô số lần. Trông không khác gì một người chồng chu đáo trong gia đình.

Tôi im lặng, ghi lại toàn bộ buổi phát sóng, không quên trả lời tin nhắn của Trần Di, chỉ một câu đơn giản:

“Chuyển việc không? Sang đây làm cùng tôi.”

Tôi có thể tạo dựng ra được một công ty, thì tất nhiên có thể tạo dựng công ty thứ hai.

6

Cái danh xưng bà chủ hư vô đó, tôi không cần.

Kể từ khi Trì Hoan với danh nghĩa bà chủ tham gia livestream, lượng người theo dõi cô ta dần tăng lên, thậm chí còn mở thêm tài khoản mạng xã hội mới. Cô ta thỉnh thoảng lại đăng bài quảng bá sản phẩm.

Nhưng những bình luận nhiều nhất vẫn là hỏi về chuyện ngọt ngào giữa cô ta và Tống Dụ Bạch.

Có lẽ để vận hành tài khoản tốt hơn, cô ta luôn trả lời từng chi tiết các câu hỏi của người hâm mộ.

Tống Dụ Bạch lại đột ngột thay đổi, bắt đầu chỉ đi từ công ty về nhà.

“Nhu Nhu, em đừng bận tâm đến những gì cô ấy trả lời trên mạng, đó chỉ là để tạo hiệu ứng quảng bá cho sản phẩm công ty thôi, không có gì là thật cả.”

Điều đó là thật hay không, chỉ có anh ta tự biết.

Tôi uống canh do cô giúp việc nấu, khẽ ừ một tiếng.

Thấy tôi không nói gì thêm, Tống Dụ Bạch dò hỏi:

“Nhu Nhu, sức khỏe em cũng đã khá hơn rồi, hay là chúng ta có một đứa con nhé.”

Anh ta nói xong, ánh mắt trở nên dịu dàng, giọng nói êm ái:

“Tốt nhất là một bé gái, mềm mại đáng yêu, mỗi khi về nhà sẽ chạy tới gọi anh là ba. Nhưng mà con trai cũng được, nuôi con trai thì không cần chăm kỹ quá, em cũng đỡ vất vả.”

Tôi nhấp ngụm canh, cười nhạt:

“Đúng vậy, sinh một cô con gái, sau này gặp phải người như anh, đáng thương chờ đợi ở nhà, phải im lặng chịu đựng, không được nói xấu kẻ tồi và tiểu tam.”

Sắc mặt Tống Dụ Bạch lập tức tối sầm, anh ta cố kìm nén cơn giận, giọng điệu trầm lại:

“Anh sẽ không để con gái mình phải chịu những chuyện này.”

Anh ta sẽ không để con gái mình phải chịu đựng những chuyện này, nhưng lại đày đọa con gái người khác.

Trước khi kết hôn, tôi cũng là bảo bối được gia đình nâng niu trong lòng bàn tay mà.

Tôi lạnh lùng cười khẩy, không giấu được sự khinh miệt trong lòng.

Lúc này Tống Dụ Bạch mới nhận ra lời nói có vấn đề, ánh mắt anh ta thoáng vẻ không thoải mái:

“Nói vậy thì con trai vẫn tốt hơn, có thể tránh được nhiều chuyện.”

“Ừ, đúng là tốt thật, ra ngoài làm bậy cũng có ba nó chỉ cho cách giải quyết…”

“Đủ rồi! Hướng Noãn, anh đang nói chuyện đàng hoàng với em, sao câu nào em cũng phải châm chọc như vậy? Trước đây em đâu có như vậy.”

Trước đây tôi thực sự không như vậy, vì tôi chưa nếm qua nỗi đau của tình yêu, chưa biết con người có thể tồi tệ đến mức nào.

“Tống Dụ Bạch, bên ngoài có đầy người muốn sinh con cho anh, đừng ở đây làm tôi khó chịu, tôi thấy bẩn.”

Nói xong, tôi cũng mất hứng ăn, đặt đũa xuống rồi rời đi.

Tôi nghĩ sau vụ này anh ta sẽ bỏ đi như những lần trước. Nhưng không ngờ, lần này anh ta không chỉ không đi mà còn tự tay làm yến sào với sữa cho tôi.

“Vợ ơi, vừa rồi là anh không đúng, anh xin lỗi. Em nãy ăn chưa được bao nhiêu, ăn chút yến sào đi nhé.”

Trước đây Tống Dụ Bạch chưa từng vào bếp, anh ta từng nói bếp là chiến trường của phụ nữ, không phải nơi đàn ông nên đến.

Vậy mà giờ đây anh ta có thể vào bếp một cách tự nhiên, tự tay làm món cho tôi.

Tôi nhìn chén yến anh ta đưa với ánh mắt ghét bỏ, lạnh lùng nói:

“Trì Hoan thích uống cái này lắm nhỉ? Anh làm ngon thế này, chắc hẳn thường xuyên làm cho cô ta.”

“Hướng Noãn! Em có thể nói chuyện tử tế được không, đừng nhắc đến người khác trong nhà có được không?”

Anh ta kìm nén cơn giận, đặt mạnh chén xuống bàn, phát ra âm thanh trong trẻo.

Tôi bình tĩnh liếc nhìn:

“Tôi bị dị ứng với sữa, anh không biết sao?”

Sự tức giận của Tống Dụ Bạch chợt ngưng lại, trên mặt thoáng hiện vẻ áy náy:

“Xin lỗi, anh quên mất. Anh sẽ đi làm món khác cho em.”

“Không cần, bẩn lắm, nuốt không trôi.”

7

Tại sao anh phải làm tổn thương cô ấy?

Lần này, anh ta cũng rời đi, là bị tôi chọc tức mà bỏ đi.

Khi rời khỏi, anh ta còn để lại một câu:

“Hướng Noãn, nếu em cứ tiếp tục thế này, em thực sự đang đẩy anh về phía người khác đấy.”

Thật không hiểu anh ta lấy đâu ra can đảm để nói những lời như thế.

Loại người bẩn thỉu như anh ta, dù có vứt vào trong tổ vàng, tôi cũng chẳng thèm nhìn lấy một lần nào nữa.

Tống Dụ Bạch không ở nhà, tôi lại càng có thời gian làm việc của mình.

Hôm qua, cảnh sát xử lý vụ tai nạn của tôi gọi điện, báo rằng họ đã tìm ra kẻ gây tai nạn. Họ cần tôi đến sở cảnh sát.

Khi đến nơi, cảnh sát cho biết, theo dữ liệu camera giám sát, có vẻ như kẻ gây tai nạn đã có ý định phạm tội từ trước.

Nghe đến đây, sống lưng tôi lạnh toát, tôi không nghĩ mình đã đắc tội với ai mà lại có người muốn giết tôi.

Theo sự sắp xếp của cảnh sát, tôi đã gặp kẻ gây tai nạn.

Đó là một người đàn ông béo chỉ cao khoảng một mét sáu, mặc áo sơ mi đen đã bạc màu, ánh mắt dâm ô, cùng bộ râu quai nón.

Trong ký ức của tôi, tôi chưa từng gặp người này.

Tôi nói thật:

“Thưa cảnh sát, tôi không quen biết anh ta.”

“Nhưng theo camera giám sát, hắn đã đứng canh ở góc đường về nhà của cô suốt ba ngày, sau khi thấy cô thì lập tức lái xe tông tới. Chúng tôi đã kiểm tra xe của hắn, không có vấn đề gì cả, rõ ràng đây là hành vi có chủ đích. Nhưng hắn cứ khăng khăng nói là không cố ý. Cô về suy nghĩ lại, xem có ai khả nghi không.”

Tôi ở sở cảnh sát một lúc rồi mới ra về.

Về đến nhà, tôi mới phát hiện lưng áo mình ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tôi luôn cư xử hòa nhã, chưa từng đắc tội với ai, tại sao lại có người căm hận tôi đến mức này?

Nhớ lại ngày xảy ra tai nạn, khi tôi bị xe kéo lê mười mét, gào khóc cầu cứu, lòng tôi không khỏi run rẩy.

Khi đó, tôi thực sự nghĩ mình sẽ chết.

“Hướng Noãn, sao cậu lại ở đây?”

Nghe giọng nói quen thuộc, tôi kìm nén cảm xúc, nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Thì ra là Trần Di.

Tôi không giấu diếm, kể lại chuyện tai nạn cho cô ấy.

Trần Di lập tức trừng mắt, lo lắng kiểm tra khắp người tôi:

“Cậu không sao chứ, có bị thương ở đâu không?”

Tôi và cô ấy chỉ giao tiếp trong hai năm ở công ty, ngày thường cũng chỉ trò chuyện vì công việc nhưng cô ấy lại lo lắng cho tôi hơn cả Tống Dụ Bạch, người đã kết hôn với tôi năm năm.

“Tớ không sao, còn có thể đứng đây nói chuyện với cậu là đủ hiểu rồi mà.”

Trần Di bực tức:

“Đúng là quá đáng thật, chồng thì chạy theo người khác, còn tự nhiên lại gặp tai nạn xe. Dạo này cậu đúng là xui xẻo thật.”

Thấy cô ấy tức giận bất bình như vậy, tôi bất lực cười:

“Có lẽ vậy.”

Nói đến đây, cô ấy bất ngờ hỏi:

“Cậu đã gặp kẻ gây tai nạn rồi phải không? Cậu có chụp ảnh không? Tớ quen khá nhiều người, biết đâu có ai nhận ra hắn.”

Nghĩ một chút, tôi đưa cho cô ấy xem bức ảnh mà tôi vừa chụp.

Vừa nhìn thoáng qua, Trần Di đã che miệng, mắt mở to:

“Đây… đây chẳng phải là họ hàng của Trì Hoan sao!”

“Gì cơ?”

“Dạo gần đây tớ có thấy cô ta kéo tay một gã đàn ông ở bên ngoài công ty. Nhìn gần thì phát hiện là một tên đàn ông dâm ô, trông giống hệt người trong ảnh này. Vì vẻ ngoài của hắn quá đặc biệt nên tớ nhớ rất rõ, không thể nào sai được!”

Tay tôi run lên, cơn giận sôi trào trong lòng.

Vì muốn leo lên, Trì Hoan thực sự không từ thủ đoạn nào.

Tôi kìm nén cơn giận, tìm người điều tra Trì Hoan.

Kết quả điều tra chưa có, thì Tống Dụ Bạch đã nổi giận đùng đùng trở về nhà.

“Hướng Noãn, em có quá đáng quá không? Anh đã làm theo ý em, cố gắng tránh xa Trì Hoan rồi, vậy tại sao em lại phải cho người theo dõi cô ấy?”

Scroll Up