Tôi lấy ra chiếc nhẫn được gọi là “duy nhất trên đời”, đưa cho mọi người xem dòng chữ khắc bên trong.
“Khi anh lấy chiếc nhẫn này đeo lên tay tôi, anh đang nghĩ gì?”
Khưu Trạch Ngôn nhận lấy chiếc nhẫn, vừa nhìn thấy dòng khắc trong lòng nhẫn, sắc mặt lập tức kinh hoảng.
Anh ta cuống quýt giải thích: “Nhiễm Nhiễm! Anh không biết chuyện này, chiếc nhẫn này là anh đặt cho em, em phải tin anh!”
Anh ta lại quỳ xuống lần nữa: “Nhiễm Nhiễm, là do Lữ Tiếu Tiếu ép anh – cô ta bảo chỉ cần anh cầu hôn cô ta một lần, để cô ta đeo nhẫn một lần, thì sẽ cắt đứt hoàn toàn. Anh không ngờ cô ta lén đi khắc chữ.”
Tôi cười như không cười: “Thì ra cái anh gọi là ‘cắt đứt’, là cắt đứt tình cảm – chứ không phải là cắt đứt thể xác.”
Cắt đứt rồi… mà vẫn lên giường được.
Cắt đứt rồi… mà vẫn là bạn trai trong miệng Lữ Tiếu Tiếu.
“Nhiễm Nhiễm…”
Khưu Trạch Ngôn giờ đã không còn nước mắt để rơi.
10
May mắn thay, trước đó tôi chủ trương yêu đương tự do, không đòi hỏi sính lễ hay của hồi môn.
Nếu không, tôi cũng không thể làm được tuyệt tình đến vậy.
Sau khi đuổi cả nhà họ ra khỏi cửa, tôi chỉ cảm thấy toàn thân kiệt sức.
Quả nhiên, tối đó tôi lên cơn sốt cao.
Mẹ tôi quýnh quáng chăm sóc tôi suốt cả đêm.
Trong cơn mê man, tôi nắm lấy tay bà, nghẹn ngào nói: “Mẹ ơi… con mệt quá rồi.”
Mẹ dịu dàng vuốt mặt tôi: “Mệt thì nghỉ, đừng ép bản thân quá.”
Sáng hôm sau, sau khi hạ sốt, mẹ đặt một chồng lịch trình du lịch dày cộp trước mặt tôi.
“Nhiễm Nhiễm, nhân dịp này con nghỉ phép đi, mẹ con mình ra ngoài chơi vài hôm cho khuây khỏa?”
Tôi trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn từ chối.
Trốn tránh nhất thời chẳng thể giải quyết được gì.
Tôi vẫn còn công việc của mình phải hoàn thành.
Chưa kịp bước đến cổng bệnh viện, tôi đã thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là Khưu Trạch Ngôn – anh ta ngồi chồm hổm ở cửa.
Vừa thấy tôi, mắt anh ta sáng lên, đưa tới một túi bánh bao: “Nhiễm Nhiễm, anh mua cho em bánh bao nhân thịt kho mà em thích nhất đây.”
Tôi thở dài: “Em đã không ăn bánh bao bao lâu rồi, anh còn không biết sao?”
Sống chung dưới một mái nhà có ích gì, khi trái tim anh chưa từng ở bên tôi?
Khưu Trạch Ngôn đứng khựng lại, tay cầm túi bánh hơi run: “Xin… xin lỗi, Nhiễm Nhiễm…”
Tôi vòng qua anh ta, chuẩn bị vào viện.
Anh ta lại kéo tay tôi, đôi mắt đầy van xin: “Nhiễm Nhiễm, cho anh một cơ hội nữa được không? Anh và Lữ Tiếu Tiếu thật sự đã chấm dứt rồi. Em nghĩ lại xem, tám năm tình cảm của chúng ta cơ mà!”
Tôi ghê tởm hất tay anh ta ra: “Tám năm tình cảm là để em tha thứ cho anh phản bội sao? Vậy lúc già rồi, em còn phải chịu đựng cả việc anh có con riêng nữa à?”
Tôi đóng cửa, bỏ lại anh ta bên ngoài.
Khưu Trạch Ngôn cứ thế ngồi chờ ở cổng bệnh viện suốt cả buổi sáng, dáng vẻ thảm hại đến tội nghiệp.
Trợ lý tôi xem camera rồi tặc lưỡi: “Nhìn thế này, trông anh ta giống trai si tình ghê.”
Tôi lạnh lùng hừ một tiếng: “Si tình thế này, cô có muốn nhận về không?”
Cô ấy biết điều, lập tức im lặng.
Tôi lặng lẽ chụp lại hình ảnh Khưu Trạch Ngôn ngồi chờ qua camera giám sát.
Sau đó mở app Hồng Thục, tìm đến tài khoản của Lữ Tiếu Tiếu.
Gần đây cô ta chỉ đăng một bài duy nhất — không có chữ nào, chỉ là một nửa khuôn mặt đang rơi lệ.
Thế nhưng trong phần bình luận, toàn là những lời thương cảm.
【Chị ơi ôm một cái, đừng khóc nữa.】
【Người đàn ông mình yêu lại đi cưới người khác, tim chắc vỡ nát mất rồi.】
【Theo tôi thì, đi cướp hôn luôn đi! Tình yêu đích thực thì không có tội!】
【Người bên trên có thể có chút tam quan không? Có lúc bỏ lỡ chưa chắc đã là điều xấu.】
Tôi bật cười lạnh lẽo, đăng một bài viết mới:
【Người đàn ông chị yêu hiện đang quỳ ngoài cửa nhà tôi, khóc lóc cầu xin tôi tha thứ đấy. Ps: Chưa cưới nhé, ủng hộ em dũng cảm theo đuổi tình yêu.】
Ảnh đính kèm chính là bức ảnh trích từ camera giám sát mà tôi chụp được.
Tôi còn tag thẳng Lữ Tiếu Tiếu vào bài viết.
Chưa đầy mười phút sau, phần bình luận đã bùng nổ.
【Trời đất! Cú twist gì đây???】
【Thì ra là tiểu tam, còn giả bộ làm bạch liên hoa bị tình yêu phản bội!】
【Tôi nghe người quen kể rồi! Nói là từng dự một đám cưới vạch mặt tiểu tam, siêu kịch tính!】
Bên dưới dòng bình luận đó, toàn là 【ngồi hóng】【ngồi hóng】【ngồi hóng】.
Không biết ai tốt bụng tung ra video toàn bộ đám cưới, còn có ảnh full HD không che của Khưu Trạch Ngôn và Lữ Tiếu Tiếu.
Tài khoản của Lữ Tiếu Tiếu lập tức bị netizen tấn công đến mức nổ tung, cô ta cũng coi như “nổi tiếng” theo cách không ai muốn.
Cô ta nhắn tin riêng cho tôi:
“Tô Nhiễm, chị nhất định phải dồn tôi đến đường cùng mới hả dạ sao? Chị chỉ vui khi thấy tôi chết phải không?”
Tôi thản nhiên trả lời:
“Nếu cô thật sự muốn chết, tôi có thể gọi xe cấp cứu giúp cô ngay bây giờ.”
Lữ Tiếu Tiếu gào lên:
“Tôi đã chia tay với Khưu Trạch Ngôn rồi! Chị đã hủy hoại tôi, còn muốn gì nữa?!”
Tôi:
“Em gái à, làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Đó là đạo lý căn bản làm người.”
Cô ta không trả lời nữa.
11
Tối hôm đó, Lữ Tiếu Tiếu thật sự tự sát.
Nhưng bản năng sinh tồn của cô ta rất mạnh – vừa rạch cổ tay xong đã gọi điện cầu cứu Khưu Trạch Ngôn.
Và tất cả những chuyện này, là do chính Khưu Trạch Ngôn kể lại cho tôi nghe.
Không sai, anh ta lại đến ngồi canh trước cửa nhà tôi.
Có vẻ như anh ta đã suy sụp đến cực điểm, giọng khàn đặc:
“Lữ Tiếu Tiếu tự sát rồi…”
Tay tôi khựng lại.
Anh ta tiếp lời: “May mà vết cắt không sâu, nên đã được cứu sống.”
Tôi “ừ” một tiếng, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Khưu Trạch Ngôn cười chua chát:
“Nhiễm Nhiễm, dù ở bên nhau tám năm, có lẽ anh chưa bao giờ thật sự hiểu con người em.”
Tôi hỏi lại: “Anh muốn nói là, con người thật của tôi là tàn nhẫn, vô tình đúng không?”
Anh ta im lặng – như ngầm thừa nhận.
Khưu Trạch Ngôn thở dài:
“Bây giờ trên mạng toàn là video của anh, ngay cả sếp ở công ty cũng đã xem được, chuẩn bị đuổi việc anh rồi… Có lẽ anh không thể tiếp tục sống ở S thành nữa.”
Tôi mỉa mai: “Vậy lần này anh định đến thành phố nào? Lại định tìm ai chống lưng cho mình?”
Sau đám cưới, rất nhiều người khuyên tôi nên tạm tránh dư luận, hoặc đổi môi trường để thư giãn một thời gian.
Nhưng người làm sai không phải tôi, tại sao nạn nhân lại phải trốn tránh?
Khưu Trạch Ngôn đưa hai tay ra: “Nhiễm Nhiễm, cho anh ôm em một lần cuối cùng… được không?”
Ánh mắt tôi lướt xuống đôi tay anh ta, thấy rõ phần đầu ngón trỏ bị thiếu mất một mẩu.
Hồi đó, khi con chó dữ lao về phía tôi, Khưu Trạch Ngôn đã không do dự đẩy tôi ra sau, một mình vật lộn khống chế con chó.
Ngón tay anh ta bị cắn mất một mảng thịt, máu chảy đầm đìa.
Tôi khi ấy đau lòng đến phát khóc, còn anh ta thì dùng bàn tay chưa bị thương, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.
Anh ta nói: “Nhiễm Nhiễm, may là em không sao.”
Có lẽ những năm đầu bên nhau, anh ta từng thật lòng yêu tôi.
Nhưng tình yêu ấy – quá mong manh, quá ngắn ngủi.
Tôi đẩy tay anh ta ra, từ chối lời cầu xin cuối cùng.
“Khưu Trạch Ngôn, chúc anh may mắn.”
Đó là lời chúc cuối cùng tôi dành cho anh ta.
Còn tôi – tôi vẫn còn con đường của riêng mình phải bước tiếp.