Bạch Ngọc đứng dậy một cách máy móc, kéo tay Bạch Vân, chuẩn bị rời đi, Bạch Vân vùng vẫy:

“Con không đi! Con muốn ở lại với mẹ!”

“Đi theo bố!”

Bạch Ngọc lần đầu tiên lớn tiếng với con gái, khiến Bạch Vân bật khóc nức nở.

Lục Tuần đứng cạnh, thì thầm với tôi:

“Xem ra màn ‘tái sinh’ của chồng cũ thất bại rồi. Đơn giản là vì tình cảm giả tạo của anh ta bị lật tẩy, đụng chạm đến lòng tự tôn thôi.”

Nhưng tôi không ngờ rằng Bạch Ngọc mặt dày đến mức sau đó đã mua hẳn một căn nhà gần nhà tôi.

Anh ta nói:

“Anh chỉ muốn chứng minh tình cảm thật lòng của mình.”

Thú thật, tôi không hiểu nổi tư duy của anh ấy.

Mỗi sáng, anh và Bạch Vân đều đúng giờ xuất hiện trước cửa nhà tôi, mang theo các loại đồ ăn sáng. Sau khi bị Lục Tuần – người mang đồ ăn sáng cho tôi – đuổi đi, họ lại quay lại vào buổi trưa.

Vào những ngày tôi khám thai, Bạch Ngọc luôn đứng chờ dưới nhà từ sớm, bám theo xe của Lục Tuần. Mỗi ngày, điện thoại của tôi đều nhận được tin nhắn từ anh ấy:

“Anh đã bắt đầu học nấu ăn rồi, em muốn ăn gì, ạnh sẽ nấu cho em.”

“Dự báo thời tiết nói hôm nay nói sẽ có mưa, nếu em muốn đi đâu, anh sẽ đưa em đi.”

“Anh bị cảm rồi, không biết nên uống thuốc gì.”

“Bạch Vân nói nó nhớ em, anh cũng nhớ em rất nhiều.”

Tôi đã chặn hết số điện thoại này đến số khác. Sau nửa tháng bị làm phiền, tôi quyết định hẹn anh ta ra để nói chuyện lần cuối.

Nhà hàng và homestay sắp khai trương, tôi không muốn Bạch Ngọc tiếp tục quấy rầy. Hơn nữa, tôi phát hiện có một tài khoản liên tục để lại bình luận tiêu cực dưới các video của Lục Tuần, và sau khi kiểm tra, tôi nghi ngờ đó là tài khoản của Bạch Vân.

Khi biết tôi đồng ý gặp, Bạch Ngọc rất vui mừng, anh ta mang đến đủ thứ quà tặng:

“Đây là thực phẩm bổ dưỡng cho em. Đây là quần áo mà Bạch Vân chọn cho em bé của chúng ta. Vì không biết là con trai hay con gái, nên anh đã mua hai màu khác nhau.”

Anh ta mở ra một hộp trang sức, bên trong là một sợi dây chuyền hồng ngọc.

“Đây là chuỗi hồng ngọc anh đã mua từ một buổi đấu giá. Anh đã tìm nhà thiết kế trang sức mà em yêu thích nhất để thiết kế riêng cho em.”

Tôi nhìn đống quà chất như núi trước mặt và bộ dạng lấy lòng của Bạch Ngọc, trông hệt như những ngày chúng tôi còn bên nhau. Nhưng thay vì cảm động, tôi chỉ thấy chua xót.

“Bạch Ngọc…”

Anh ấy ánh mắt đầy hy vọng nhìn tôi.

“Sao anh có thể vô tâm đến vậy?”

Nụ cười của anh ta lập tức đông cứng, rồi lặng đi một lúc lâu.

“Anh đã suy nghĩ rất nhiều…”

Anh nói.

“Trước đây là do anh quá cố chấp, vì chuyện với Hứa Văn chưa có một cái kết rõ ràng nên anh mới không cam lòng. Sau khi ly hôn, anh cư tưởng rằng em sẽ sống ở căn biệt thự anh tặng, tiếp tục cuộc sống như trước. Nhưng không, em đã bán biệt thự, bỏ hết đồ trang sức và những món hàng xa xỉ mà em từng rất yêu thích.

Ngày biết tin em ở sân bay, anh thật sự rất hoảng loạn. Anh tự nhủ rằng có lẽ em chỉ đi du lịch để giải tỏa một thời gian, vì em đã dành nhiều năm chăm lo cho gia đình, làm sao có thể khiến bản thân chịu khổ được? Nhưng em thật sự ghét anh đến mức không muốn liên lạc, thậm chí không cần cả Bạch Vân.

Khi em bắt đầu khởi nghiệp và xây dựng cuộc sống mới, tim anh như bị xé nát. Em thật sự đã rời khỏi cuộc đời anh. Đó là lúc anh nhận ra, anh yêu em nhiều hơn anh tưởng. Anh thật sự không thể chấp nhận cuộc sống mà không có em.”

Anh biết mình đã ích kỷ. Chuyện với Hứa Văn chỉ là suy nghĩ của riêng anh, và anh cam kết với em sẽ không có lần sau. Hãy tha thứ cho anh, được không? Chỉ lần này thôi.”

Giọng Bạch Ngọc đầy cảm xúc, tôi có thể cảm nhận được sự chân thành đó. Nhưng đôi khi, sự chân thành không còn giá trị gì nữa.

Anh ấy đã nói thật với tôi, đã bày tỏ lý do muốn ly hôn. Còn giờ là lúc tôi nói cho anh ta biết lý do của mình.

“Anh có đọc bài phỏng vấn của Hứa Văn trên tạp chí chưa?” tôi hỏi.

Khi nghe tên Hứa Văn, ánh mắt Bạch Ngọc hiện lên sự hoang mang.

“Giang Nam, em phải tin anh. Anh thực sự đã buông bỏ cô ấy rồi.”

Tôi không trả lời, cũng chẳng quan tâm đến những lời thanh minh của anh ta.

Sau khi ly hôn với Bạch Ngọc, tôi tìm được một bài phỏng vấn của Hứa Văn trên tạp chí. Lúc đó, tôi rất tò mò về cô ấy, muốn biết vì sao cô ấy có thể khiến Bạch Ngọc không ngần ngại mà từ bỏ tình cảm 6 năm với tôi. Tại sao, dù chưa bao giờ gặp Bạch Vân, cô ấy vẫn có thể khiến con bé cắt hình tôi ra khỏi bức ảnh gia đình?

Tôi hỏi Bạch Ngọc:

“Anh có biết cảm giác đầu tiên của tôi khi đọc xong bài phỏng vấn là gì không?”

Anh lắc đầu, không nói gì.

“Tôi nhận ra, tôi và Hứa Văn rất giống nhau. Cả hai chúng tôi đều thích hồng ngọc, cùng một nhà thiết kế trang sức, cùng thích nước cam với vodka, và cả khoai tây chiên chấm sốt mayonnaise nữa.

Tôi bắt đầu nghi ngờ. Trong 6 năm qua, mỗi lần anh chọn quà tặng cho tôi, anh nghĩ về tôi, hay về Hứa Văn? Mỗi khi Bạch Vân pha sữa ấm cho tôi trước khi đi ngủ, con bé mong tôi ngủ ngon hơn, hay đó là thói quen của Hứa Văn?

Tôi tự hỏi liệu có phải anh và Bạch Vân đang yêu Hứa Văn thông qua tôi không?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt Bạch Ngọc và nói:

“Khi tình cảm không còn sự tin tưởng, yêu hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa. Bởi vì từ khi tình yêu bắt đầu, nó đã định sẵn sẽ bị bào mòn rồi.”

Bạch Ngọc vẫn cố giữ bình tĩnh, nhưng khi tôi nói:

“Chúng ta đã giống như Hứa Văn quá nhiều.”

Mắt anh lập tức đỏ lên, tôi rút khăn giấy đưa cho anh, và anh lặng lẽ lau nước mắt, hít một hơi sâu.

“Đã bao lâu rồi anh không khóc nhỉ?”

Anh hỏi, giọng khàn khàn.

“Lần cuối cùng là trong lễ cưới của chúng ta, khi chúng ta thề nguyền.”

Tôi nhớ lại.

“Và lần trước nữa là khi tập dượt cho lễ cưới, anh quay lại và thấy tôi mặc váy cưới bước về phía anh.”

Sau một hồi im lặng, tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Trong những năm ở bên Hứa Văn, cô ấy thích ngọc trai.”

Bạch Ngọc nói, dường như đang cố gắng níu kéo tôi bằng chút sức lực còn lại. Nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa.

“Bạch Ngọc, anh còn nhớ đã từng nói gì không? Rằng tôi còn trẻ, và sẽ có nhiều lựa chọn khác.”

Anh cười cay đắng:

“Anh rất hối hận. Em nói đúng.”

Khi tôi bước qua đường, Bạch Ngọc vẫn ngồi trên chiếc ghế, che mặt, đôi vai khẽ run lên.

—————-

Sau cuộc trò chuyện đó, Bạch Ngọc đưa Bạch Vân về, và khi tôi sinh con gái, lần cuối cùng tôi thấy bóng dáng giống anh ta là ở góc bệnh viện. Sau khi về phòng, tôi thấy trên bàn có một bó hoa hồng trắng và một ít sô-cô-la – món tôi thích nhất.

Trong thời gian bận rộn, Lục Tuần đã đến đón tôi xuất viện.

Nhờ sự nỗ lực không ngừng, tài khoản truyền thông xã hội của tôi đã vượt qua 500.000 người theo dõi. Lục Tuần đã trở thành một đầu bếp nổi tiếng trên mạng, và thị trấn A đã trở thành một điểm đến du lịch nổi tiếng.

Nhà hàng và homestay của chúng tôi ngày càng thành công, và Lục Tuần đã thắng cược với bố mình, chính thức trở thành đối tác kinh doanh của tôi. Tôi cũng mở thêm nhiều homestay ở các thị trấn lân cận.

Hai năm sau, cuộc sống của tôi càng bận rộn với việc điều hành kinh doanh và học thêm chương trình MBA.

Vào Ngày Quốc tế Thiếu nhi, tôi dẫn con gái Giang Nặc đến khu vui chơi. Con bé dừng lại trước quầy bán đồ ngọt, người phấn khích và nói với giọng ngọt ngào:

“Mẹ ơi, con muốn ăn kem vani.”

Chưa kịp trả lời, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:

“Xin chào, cho một kem vani.”

Bạch Ngọc đưa kem đến trước mặt Giang Nặc:

“Của con đây.”

Tóc anh ấy đã bạc nhiều, dáng người cũng gầy gò hơn trước. Tôi nghe nói anh ấy đầu tư nhiều vào thị trấn A, hiện đang thực hiện một dự án trường mầm non tư thục.

Giang Nặc lùi lại hai bước:

“Cảm ơn chú, nhưng ăn ngọt nhiều sẽ sâu răng đấy ạ.”

Bạch Ngọc sững sờ, kem bắt đầu tan chảy và nhỏ xuống tay anh. Giang Nặc nắm chặt tay tôi:

“Mẹ ơi, đi thôi. Chú Lục Tuần dặn không được ăn đồ của người lạ.”

Tôi cười ngượng, nắm tay con bé rời đi.

Chưa đi được bao xa, con bé bắt đầu đòi gọi cho Lục Tuần:

“Chú Lục Tuần ơi, con muốn ăn tiramisu chú làm, với tôm càng xào và gà nếp.”

Tôi quay đầu lại, Bạch Ngọc vẫn ngồi đó, lặng lẽ cúi đầu.

-Hoàn chính văn-