Tại sân bay, Bạch Ngọc gọi điện cho tôi.
“Bà Trương nói rằng em đã tặng hết trang sức, quần áo và túi xách của em cho họ rồi à?”
Tôi trả lời:
“Anh đã nói rồi mà, đó là đồ của em, em có thể tự xử lý.”
5 năm trôi qua, dấu vết của cuộc sống quá nhiều. Việc chuyển nhà xa thật phiền phức, tôi chỉ thu dọn những món đồ thường dùng và mang đi.
“Còn những món quà anh tặng em thì sao? Em đã quên rồi à?”
Nhiều món quà kỷ niệm, quà sinh nhật mà Bạch Ngọc đã tặng, tôi đều để hết lại ở nhà họ Bạch. Không phải là quên, mà là vì quá cồng kềnh.
5 năm làm vợ toàn thời gian khiến tôi hoàn toàn mệt mỏi. Tất cả những gì tôi có chỉ là Bạch Ngọc và Bạch Vân, quá đầy đủ, đến mức tôi quen với sự chán nản.
Thực ra, chỉ cần có đủ tiền, họ cũng có thể không cần đến tôi.
Bạch Ngọc im lặng rất lâu.
Loa phát thanh ở sân bay vang lên, tôi phải lên máy bay. Giọng Bạch Ngọc trở nên kích động, anh hỏi dồn:
“Em đang ở sân bay sao? Em định đi đâu?”
Chưa kịp để anh hỏi thêm, tôi đã cúp máy.
Bạch Ngọc nói một câu rất đúng:
“Em còn trẻ, còn nhiều lựa chọn.”
6 năm trước, khi vừa tốt nghiệp đại học, tôi một mình đến thành phố xa lạ này, vì ước mơ và cũng để trốn tránh.
Lúc đó tôi vừa tròn 22 tuổi, gia đình nằng nặc muốn tôi về quê làm việc, nói rằng gần nhà sẽ tốt hơn, nhưng thực chất là để dễ mai mối cho tôi.
Nười mà họ nhắm đến là ông Lý – một chủ doanh nghiệp thành đạt, trưởng thành và đáng tin cậy, nhưng thực tế ông ấy đã ngoài 40 tuổi và đã qua một đời vợ.
Nếu tôi nhượng bộ một lần, họ sẽ tiếp tục ép buộc, vì vậy tôi đã quyết tâm kéo một chiếc vali và đến thành phố này. Với bằng cấp từ một trường danh tiếng, tôi tìm được một công việc thực tập khá tốt.
Trong một bữa tiệc tiếp khách, lãnh đạo nam ép tôi phải mời rượu từng người trong đoàn đối tác, thậm chí còn muốn tôi hát bài chúc rượu để làm vui lòng họ.
Lúc đó, cha mẹ tôi còn đe dọa rằng họ sẽ bay đến công ty để tìm tôi, khiến tôi rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cảm xúc căng thẳng đến bờ vực sụp đổ.
Tôi cầm ly rượu, miệng thốt ra những lời giả dối, đẹp đẽ. Phó giám đốc Lưu bên phía đối tác đang hưng phấn, tay ông ta đặt lên đùi tôi và di chuyển không ngừng, mọi sự ấm ức trong tôi bùng nổ ngay lúc đó. Tôi hắt rượu thẳng vào mặt ông ta, bất chấp sự ngăn cản của lãnh đạo, kiên quyết báo cảnh sát.
Tại đồn cảnh sát, ông ta khăng khăng rằng tôi quá nhạy cảm và bịa đặt. Đồng nghiệp ngồi cạnh tôi cũng nói rằng họ không nhìn rõ tình huống. Khi lãnh đạo yêu cầu tôi xin lỗi, Bạch Ngọc đã xuất hiện.
Anh ấy là tổng giám đốc bên phía đối tác, đến muộn buổi tiệc nhưng nghe tin có chuyện nên trực tiếp đến đồn cảnh sát.
Phó giám đốc Lưu thấy Bạch Ngọc đến, càng tỏ ra vô tội, thậm chí đòi truy cứu tôi về tội vu khống.
Bạch Ngọc lấy ra một chiếc USB, trong phòng bao có camera, ông ta không thể chối cãi. Phó giám đốc Lưu lập tức xìu xuống, miễn cưỡng xin lỗi tôi.
Khi rời khỏi đồn cảnh sát đã là rạng sáng, tàu điện ngầm đã ngừng hoạt động, việc bắt taxi cũng không dễ dàng, Bạch Ngọc khăng khăng đưa tôi về nhà.
Trên đường về, chúng tôi không nói chuyện nhiều. Tại một ngã tư, anh hỏi liệu tôi có thể đợi anh một chút. Tôi đồng ý, anh đỗ xe ở lề đường và gọi một cuộc video.
Một giọng trẻ con vang lên, vui vẻ gọi anh là “bố”.
Trong chiếc xe ấm áp, anh ấy gần như chạm vào vai tôi, vừa nhìn vào điện thoại vừa kể chuyện trước khi đi ngủ cho con mình. Sau khi dỗ con ngủ, chúng tôi nhìn nhau cười.
Cho đến bây giờ, 6 năm đã trôi qua.
Tôi vẫn nhớ lại cảnh tượng đó với cảm giác ấm áp.
Đó chính là sự ấm cúng của một gia đình mà tôi luôn khao khát bấy lâu nay.
Đêm hôm ấy, Bạch Ngọc không đưa tôi về nhà, mà đưa tôi lên đỉnh núi, chờ đợi mặt trời mọc, giống như ngày chúng tôi lần đầu gặp nhau.
Chúng tôi trò chuyện như những người bạn lâu ngày không gặp, thoải mái và cởi mở. Một năm sau, chúng tôi kết hôn. Lúc đó tôi 23 tuổi, còn anh ấy 32.
Nếu nói rằng khi mới tốt nghiệp, tôi ngồi trên máy bay với sự sợ hãi về những điều chưa biết, thì bây giờ tôi lại tràn đầy hy vọng về tương lai.
Khi tôi đến thị trấn A đã là 7 giờ tối. Chuyến bay bị trễ, cơn đói cộng thêm mưa lớn khiến tôi mệt mỏi vô cùng.
Khi đang tắm, tôi nhận được cuộc gọi từ Bạch Ngọc:
“Ở buổi họp phụ huynh của Bạch Vân cần mang theo những gì?”
“Tự anh đến là được.”
“Có cần mặc đồ trang trọng không? Hay ăn mặc thoải mái hơn?”
Tôi lạnh đến mức phải dậm chân trong phòng tắm, bực bội trả lời:
“Mặc gì cũng được.”
“Xin lỗi, vì đây là lần đầu tiên anh tham dự.”
Tôi cúp máy ngay sau đó.
Tắm xong, tôi yêu cầu khách sạn chuẩn bị những món ăn đặc sản địa phương. Nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh mưa rơi, lần đầu tiên trong 5 năm qua, tôi thực sự tận hưởng khoảng thời gian dành riêng cho mình.
Trước đây, chỉ cần nhìn thấy Bạch Vân vui vẻ, tôi cũng cảm thấy hài lòng. Vì vậy, tôi đã gần như hy sinh toàn bộ thời gian của mình để ở bên con.
Nhưng Bạch Ngọc đã quên mất rằng, ở tuổi này, tôi cần phải yêu chính bản thân mình mới là điều quan trọng nhất.
Điện thoại lại reo lên lần nữa, Bạch Ngọc vội vàng hỏi:
“Tại sao lần trước Bạch Vân thi chỉ xếp hạng 10 trong lớp mà em không nói với anh?”
“Bạch Ngọc hạng 10 cũng là thành tích tốt rồi. Không cần ép con quá.”
“Nó không giống như em. Thôi, em cũng không hiểu đâu.”
Tôi tức giận đáp trả:
“Đúng, tôi không hiểu. Vì vậy đừng gọi cho tôi nữa. Tôi không còn là vợ anh và cũng không còn là mẹ của Bạch Vân. Đó là con của anh, anh muốn dạy dỗ thế nào là việc của anh, không liên quan đến tôi.”
Tôi dứt khoát cúp máy và chặn mọi cách liên lạc với anh ta. Cảm giác thoải mái vô cùng, tôi nằm dài trên giường và ngủ thẳng đến sáng.
Sáng hôm sau, chuông điện thoại lại vang lên dồn dập. Tôi với tay tìm điện thoại, giọng cô giáo của Bạch Vân vang lên:
“Chào chị, Bạch Vân đánh nhau ở trường, chị có thể đến trường một chuyến được không?”
Giọng Bạch Vân nghẹn ngào:
“Mẹ ơi, mẹ về đi.”
Tôi nhìn vào điện thoại, đó là cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm của Bạch Vân. Tôi cố giữ tỉnh táo, trả lời:
“Xin lỗi cô giáo, hiện tại tôi và Bạch Ngọc đang làm thủ tục ly hôn. Mọi chuyện liên quan đến Bạch Vân, cô có thể liên hệ với bố của cháu.”
Giọng cô giáo có vẻ áy náy:
“Chúng tôi đã liên hệ rồi, nhưng không ai nghe máy. Lý do Bạch Vân đánh nhau cũng là vì có bạn học nói rằng mẹ của cháu không cần cháu nữa.”
Cộng đồng nhỏ bé này khiến tin tức ly hôn của tôi và Bạch Ngọc lan nhanh không có gì lạ. Chắc chắn Bạch Ngọc đã công khai theo đuổi lại vợ cũ của mình nên chuyện mới nhanh chóng bị nhiều người biết như vậy. Tôi nghĩ có lẽ Bạch Vân đã có cách liên lạc với Hứa Văn, nên đề nghị cô giáo thử liên hệ với cô ấy.
“Chúng tôi đã thử, nhưng bên đó nói không quan tâm và bảo liên hệ với bố của Bạch Vân. Chúng tôi không còn cách nào khác nên mới gọi cho chị.”
Biết rằng cả bạn học và phụ huynh của những đứa trẻ kia đều đang có mặt, tôi yêu cầu cô giáo bật loa ngoài.
“Tôi không biết là nghe ai nói, nhưng không phải là tôi không cần Bạch Vân. Đó là chuyện giữa riêng bố của bé và bé, không liên quan đến tôi. Và tôi xin nhắc một số phụ huynh, nên cẩn thận khi lan truyền tin đồn, hãy chú ý đến sự thật trước khi đồn thổi, đừng gán mác cho tôi.”
Tôi nói trong khi cơn giận bùng nổ khiến bố mẹ của đứa trẻ kia liên tục xin lỗi. Sau khi họ rời đi, tôi yêu cầu Bạch Vân nghe điện thoại.