16
“Chính là ngày hôm qua, em và Lý Khác đã đăng ký kết hôn rồi.”
Tôi bình tĩnh nhìn anh:
“Hôm qua em về nhà họ Cảm lấy giấy tờ.”
Chu Ngôn Đình dường như tức giận đến bật cười.
“Cảm Đường, đừng quên rằng em đã ở bên anh bốn năm, còn sinh cho anh một đứa con.”
“Em không quên, nhưng em muốn làm rõ một điều.”
“Em và anh chưa từng đăng ký kết hôn, hôn nhân của chúng ta không có giá trị pháp lý. Vậy nên, Chu Ngôn Đình, em không thực sự được xem là đã gả cho anh.”
“Anh về đi, sau này, phiền anh chăm sóc Niệm Nhi thật tốt.”
Nói xong, tôi quay người lại, không nhìn anh nữa.
“Anh, mình vào nhà thôi, em thấy hơi mệt.”
Tôi nắm lấy tay Lý Khác, anh lập tức siết chặt tay tôi:
“Được, anh đưa em đi nghỉ.”
“Cảm Đường.”
Chu Ngôn Đình lại tiến lên một bước, một lần nữa giữ chặt tay tôi.
“Niệm Nhi rất nhớ em.”
Cổ họng tôi nghẹn lại ngay lập tức, nước mắt chực trào.
Niệm Nhi mới hơn ba tuổi, thằng bé chẳng hiểu gì cả. Dù con không gần gũi với tôi, nhưng tôi chưa bao giờ oán hận con. Chỉ có thể nói, một số mẹ con có duyên phận rất mỏng manh.
“Em về với anh đi, anh sẽ cho người đưa Niệm Nhi tới đây, từ nay, chúng ta sẽ là một gia đình ba người…”
Lòng tôi đau đến mức muốn khóc, chỉ cảm thấy lời nói ấy thật mỉa mai.
Hóa ra anh biết hết.
Biết tôi nhớ Niệm Nhi, biết tôi từng mơ được đoàn tụ với con. Nhưng anh vẫn thờ ơ nhìn mẹ mình mang Niệm Nhi đi, vẫn không chịu cho tôi một cơ hội.
Giờ đây, khi tôi không còn muốn gì nữa, tôi muốn rời đi thì anh lại nói sẽ đưa Niệm Nhi về.
Hóa ra, Niệm Nhi vẫn có thể được đón về nhà.
Hóa ra, có những điều tưởng là đạo hiếu, lại chẳng cần phải tuân thủ đến vậy.
“Chu Ngôn Đình, giờ thì không cần nữa rồi.”
Tôi một lần nữa giật mạnh tay ra khỏi tay anh.
“Không cần một gia đình ba người đoàn tụ nữa.”
“Nếu Niệm Nhi nhớ em, con có thể đến gặp em. Nếu anh và gia đình cho phép, em cũng sẽ đúng giờ về thăm con.”
“Cảm Đường, Niệm Nhi là con ruột của em. Em sinh nó trong tình trạng khó sinh, nó là đứa con em liều mạng sinh ra.”
“Em không cần con, vậy em không sợ rằng sau này anh tái hôn, người đó sẽ đối xử tệ bạc với con sao?”
Tôi chưa từng thấy Chu Ngôn Đình trong dáng vẻ như thế.
Anh dù có tức giận, cũng luôn điềm tĩnh. Nhưng giờ đây, ánh mắt anh đỏ ngầu, gương mặt điển trai ấy trở nên méo mó dữ tợn.
Khi Niệm Nhi mới sinh ra, họ dùng con để uy hiếp tôi. Giờ khi tôi muốn rời đi, họ vẫn dùng cách đó để đe dọa tôi. Nhưng tôi không còn sợ hãi khi mất đi điều gì nữa.
Lý Khác từng dạy tôi rằng, trước tiên tôi là Cảm Đường, sau đó mới là một người vợ, một người mẹ.
Những năm tháng sống mơ hồ ấy, tôi đã sớm đánh mất bản thân mình.
Người khác coi thường tôi, không quan tâm đến tôi, cũng không hoàn toàn là lỗi của họ. Vì vậy, giờ đây tôi phải học cách sống vì chính mình.
“Niệm Nhi là đứa con mà tôi đã liều mạng để sinh ra, nhưng nó cũng là máu thịt của anh.”
“Từ khi đầy tháng, nó đã được nuôi dưỡng bên cạnh mẹ anh. Ba năm qua, bà ấy rất thương yêu nó, chắc chắn sẽ không để nó phải chịu bất kỳ uất ức nào.”
“Vả lại, nếu thực sự có ngày đó…”
Tôi hít một hơi thật sâu:
“Chu Ngôn Đình, tôi sẽ kiện để giành quyền nuôi con.”
“Vậy là em đã quyết tâm ở bên anh ta?”
Tôi gật đầu: “Đúng.”
“Chỉ vì một chiếc váy đỏ thôi sao?”
Chu Ngôn Đình cười lạnh:
“Cảm Đường, trong bốn năm qua, những gì anh cho em, anh ta có thể cho được bao nhiêu?”
“Không chỉ vì một chiếc váy đỏ.”
Tôi ngẩng mặt nhìn Lý Khác. Trong mắt anh có sự giận dữ, nhưng nhiều hơn cả vẫn là nỗi đau và cảm giác áy náy.
“Chu Ngôn Đình, anh có thể thích rất nhiều người.Nhưng trong mắt và trong lòng chồng tôi, chỉ có mình tôi.”
“Anh đã cắt đứt với Thi Họa rồi. Và cả A Nhược, anh cũng đã buông bỏ từ lâu rồi.”
“Cảm Đường, dù thế nào, chúng ta cũng đã sống với nhau bốn năm. Anh không phải là không có tình cảm với em.”
Chu Ngôn Đình nhíu mày, rõ ràng không muốn nói ra những lời này. Cũng không muốn thừa nhận rằng, hiện tại anh cũng có tình cảm với tôi.
Như thể việc thích một người như tôi là một sự ban ơn từ kẻ ở trên dành cho người ở dưới. Là một kiểu tình cảm mà anh cảm thấy không thể công khai.
Nhưng tôi đã không còn mong chờ chút tình cảm ban ơn đó nữa rồi.
Trong bóng chiều ngày càng sâu nặng. Những bông hoa hải đường mà tôi tự tay trồng vẫn đẹp đẽ như vậy. Thậm chí còn đẹp hơn cả những bông hải đường Tây Phủ trong vườn nhà họ Chu.
Chu Ngôn Đình nói rằng anh đã buông bỏ rồi.
Còn tôi, chẳng phải cũng đã buông bỏ rồi sao?
Bốn năm, đủ để mài mòn tất cả cảm xúc đẹp đẽ từ lần đầu gặp gỡ. Giờ đây, tôi chỉ muốn sống một cuộc đời yên ổn như bao người bình thường khác.
“Chu Ngôn Đình, từng có lúc tôi thích anh. Nhưng bây giờ, tất cả đều không còn nữa.”
“Anh về đi, và đừng đến tìm tôi nữa.”
“Anh nên cưới một người vợ xứng đáng với học thức và địa vị của anh, có thể khiến anh hãnh diện. Không phải là một người chỉ biết chăm hoa như tôi.”
“Bốn năm qua đã làm lỡ dở anh rồi. Xin lỗi, Chu Ngôn Đình.”
Đứng trong cơn gió đêm, tôi nhìn anh lần cuối.
Thực ra năm đó, khi anh không hủy bỏ hôn ước mà cưới tôi, tôi đã thật sự biết ơn. Bởi vì khi ấy, mỗi giây phút tôi ở nhà họ Cảm đều là một sự dày vò.
Chu Ngôn Đình đưa tôi rời khỏi nhà họ Cảm, cho tôi một nơi trú tạm thời.
Với tôi lúc đó, điều này thật sự là một sự cứu rỗi.
Dù gì đi nữa, nếu anh hủy hôn thì nhà họ Cảm có lẽ sẽ coi tôi như một món hàng, tùy tiện gả tôi cho bất kỳ người đàn ông nào.
Với một người đã bị bán đi bán lại nhiều lần từ nhỏ như tôi, đó chẳng khác nào một cơn ác mộng. Vậy nên đến bây giờ, tôi vẫn hy vọng anh có thể sống một cuộc đời tốt đẹp trong nửa đời còn lại.
Tôi cũng không mong muốn trở thành kẻ thù không đội trời chung với cha ruột của Niệm Nhi.
Nếu có thể chia tay trong hòa bình, đó hẳn sẽ là kết cục tốt nhất cho tất cả.
17 (Góc nhìn của Chu Ngôn Đình)
Hôn lễ của Cảm Đường và Lý Khác được tổ chức rất trang trọng.
Thực ra, với tài sản của Lý Khác lúc đó, ngân sách dành cho đám cưới như vậy là khá cao.
Nhưng anh ta tình nguyện.
Người ngoài tất nhiên chỉ biết tán dương tình cảm sâu đậm của anh ta.
Cảm Đường đã khóc trong đám cưới, khóc rất nhiều.
Ngày cô ấy lấy tôi, cô ấy cũng chưa từng khóc đến mức đó.
Cô ấy nói:
“Tên tôi là Cảm Đường, mỗi chữ đều ngọt ngào, nhưng cuộc đời trước đây của tôi lại toàn những cay đắng.”
“Tôi rất biết ơn chồng tôi.”
Những lời này, lúc tôi nghe được,chỉ cảm thấy thực sự rất chói tai.
Trong bốn năm cô ấy làm vợ tôi, tôi tự hỏi bản thân cũng không đối xử tệ với cô ấy.
Trong giới của tôi, chuyện nuôi tình nhân, bồ nhí, tiểu tam là điều quá phổ biến. Có công tử nào mà không nuôi đến bảy, tám mươi người tình?
Nhưng tôi chỉ vì phút hồ đồ mà nuôi một Thi Họa.
Mà rất nhanh tôi cũng đã chán cô ta rồi. Ngoài chuyện đó ra, tôi xem như sống khá đàng hoàng.
Tôi không tin người chồng của cô ấy, Lý Khác, có thể thật sự giữ mình một lòng một dạ mãi mãi.
Đàn ông là loại người, không có tiền cũng đã biết vụng trộm lén lút, huống chi là khi có tiền.
Vậy nên tôi ngấm ngầm tạo điều kiện.
Công ty của Lý Khác ngày càng phát triển, tiền kiếm được càng nhiều. Tất nhiên, cám dỗ cũng sẽ ngày càng lớn.
Đến lúc đó, với tính cách của Cảm Đường, chắc chắn cô ấy sẽ không thể chịu đựng được.
Nếu cô ấy và Lý Khác ly hôn, tôi mang Niệm Nhi đến tìm cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ quay về bên cha con tôi.
Nhưng chớp mắt đã hơn mười năm trôi qua, Lý Khác vẫn chưa từng phạm sai lầm nào.
Điều đó khiến tôi ghen tị đến phát điên.
Niệm Nhi ngày càng lớn, và ngày càng giống tôi hơn.
Dòng máu nhà họ Chu vốn có ngoại hình xuất sắc. Nhưng một kẻ cô độc như tôi, điều này chẳng phải chuyện gì đáng tự hào.
Mối quan hệ giữa cô ấy và Niệm Nhi ngày càng tốt.
Mẹ con ruột thịt mà, sao có thể như những câu chuyện trong tiểu thuyết, mang thù hận không đội trời chung.
Đôi khi, Niệm Nhi đến nhà cô ấy ở vài ngày. Cảm Đường cũng tự nhiên bảo nó đưa em gái đi cùng. Tình cảm giữa hai anh em rất khăng khít, không gì sánh bằng.
Đôi khi, Cảm Đường cũng đến nhà thăm Niệm Nhi. Mỗi khi hai mẹ con trò chuyện, tôi thường cảm thấy chán nản, chỉ biết ra vườn chăm sóc hoa cỏ.
Lần nào tôi cũng muốn đưa cô ấy về nhà. Nhưng lần nào Lý Khác cũng tự mình đến đón cô ấy. Anh ta canh tôi như đề phòng tai họa vậy.
Nhưng thế cũng tốt.
Lý Khác có tôi làm bài học lớn, chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm mà mọi người đàn ông khác đều mắc phải.
Như thế, Cảm Đường, quãng đời còn lại của cô ấy, chắc chắn sẽ chỉ toàn là ngọt ngào.
(Hết truyện)