7

Tôi bị sốt, nằm viện suốt một thời gian dài, khi tỉnh lại, Chu Tây Dư đang ngồi bên cạnh làm việc.

Thấy tôi tỉnh, anh bước tới, đặt bàn tay ấm áp lên trán tôi.

“Còn đau đầu không?”

Tôi quay đầu, không muốn nhìn thấy người đàn ông trước mặt.

Anh cười nhẹ, “Anh có thể hiểu rằng, vợ đang ghen à?”

“Chu Tây Dư, chúng ta ly hôn đi. Như vậy anh thích ai, trong lòng có ai, có người mới hay yêu lại người cũ, đều không liên quan gì đến tôi nữa. Nhà họ Chu giàu có và quyền lực, tôi không dám đụng đến. Mấy năm qua, nhà họ Lương đã có được một số lợi ích từ cuộc hôn nhân này nên tôi có thể ra đi tay trắng.”

Nụ cười trên môi anh dần phai nhạt, “Vợ lúc nào cũng không để tâm, anh còn tưởng rằng dù có bắt gặp anh ngoại tình, vợ vẫn có thể cười vui vẻ và đối phó với truyền thông.”

Tôi trừng mắt nhìn anh, “Trông tôi giống một người bị chồng đội nón xanh lên đầu mà còn phải vui vẻ cảm ơn hai người à?”

“Em đang ghen vì anh hay là vì người mà em thật sự yêu đã quay lại nên em nóng lòng muốn ly hôn với anh?” Giọng anh lạnh lẽo.

Tôi tức đến đỏ cả mặt, cười lạnh, “Đúng vậy, thì sao?”

Anh nhìn tôi, trong mắt hiện lên chút chế giễu mơ hồ, “Lục Hành Châu đã ly hôn với người bạn gái năm năm kia, nghe nói lúc chia tay cũng không mấy êm đẹp. Vì cô ta mà anh ta đã năm năm không quay lại Vân Thành. Em nghĩ bây giờ anh ta quay lại thì hai người có thể hàn gắn lại tình cảm à?”

Chu Tây Dư giơ tay lên, bóp nhẹ vào má tôi, “Đừng có ngốc.”

Chu Tây Dư thu tay lại, “Anh đi lấy thuốc cho em, lát nữa vệ sĩ sẽ đưa em về.”

Anh quay người rời đi, tôi lên tiếng, “Nhưng anh ấy sẽ không lừa tôi, anh ấy yêu người khác, sẽ nói rõ ràng với tôi.”

Khi Lục Hành Châu chia tay với tôi, tôi chẳng cảm thấy đau lòng chút nào. Việc yêu đương và kết hôn với người thích hợp, giống như là con đường đã được vạch sẵn trong cuộc đời. Chỉ là, con đường đó đã thay đổi hướng, và người tôi kết hôn lại là Chu Tây Dư.

“Chu Tây Dư, việc hy vọng vào cuộc hôn nhân này có lẽ là sai lầm lớn nhất của tôi.”

Tôi không nhịn được cười, dù đã quen nhìn thấy những cuộc hôn nhân xung quanh chẳng mấy khi kết thúc êm đẹp, phần lớn chỉ là lợi ích ràng buộc, trách móc lẫn nhau.

Anh quay đầu lại, “Anh biết em đang không vui, nên anh sẽ không tin những lời em nói trong cơn xúc động. Em hãy nghỉ ngơi đi.”

Anh rời khỏi phòng, tôi nhắm mắt lại, xoa nhẹ thái dương đang căng thẳng.

Chẳng bao lâu sau, cửa lại mở ra, Tế Hiểu Vi bước vào với dáng đi khập khiễng, đứng ở cửa có chút bối rối.

“Xin lỗi.” Thấy tôi nhìn cô ấy mà không nói gì, ngón tay cô ấy xoắn chặt tay áo, “Tối qua, con gái tôi đột nhiên trở bệnh, tôi quá lo lắng. Tôi… tôi chỉ biết mỗi Chu Tây Dư, chỉ có anh ấy sẽ giúp tôi.”

Cô cúi đầu, cúi chào tôi, “Xin lỗi.”

Tôi nhìn cô, “Cô không có chỗ dựa nên đến tìm chồng tôi làm chỗ dựa? Nếu tôi không nhầm thì Chu Tây Dư đã đưa số liên lạc của trợ lý cho cô rồi. Sao, điện thoại của anh ấy hỏng rồi không gọi được à?”

“Không phải, tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của Chu Tây Dư, tôi… tôi chỉ là…”

Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, đối diện với cô ấy chẳng thể khiến tôi có chút thiện cảm nào. Mỗi lần gặp cô ấy, ánh mắt cô ấy nhìn Chu Tây Dư luôn tràn đầy tình yêu và sự phụ thuộc, như thể Chu Tây Dư là chiếc phao cứu sinh của cô ấy.

“Chỉ là cô vẫn còn yêu anh ấy, hoặc là, anh ấy là người duy nhất cô có thể dựa vào để giải quyết tất cả những vấn đề của cô hiện tại, nên cô muốn giữ chặt lấy anh ấy.”

Nếu không, tại sao mỗi lần nhìn thấy tôi và Chu Tây Dư ở bên nhau, cô ấy đều có vẻ như sắp khóc?

Chu Tây Dư bước vào, nhìn thấy Tế Hiểu Vi đang đỏ mắt cúi chào và xin lỗi hết lần này đến lần khác.

Tôi nhìn cặp đôi đứng trước mặt, cảm thấy hơi đau đầu, cảnh này giống như trong những tiểu thuyết tồi tệ, nơi nữ phụ ác độc bắt nạt nữ chính và bị nam chính bắt quả tang.

Chu Tây Dư khẽ nhíu mày, nhưng không biểu hiện rõ ra.

“Ra ngoài.” Giọng anh trầm xuống, Tế Hiểu Vi đứng sững lại, mím môi và từ từ rời đi.

Chu Tây Dư cầm hộp cơm giữ nhiệt, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.

Tôi nhìn anh, từ lúc anh bước vào, đôi mày của anh vẫn chưa giãn ra. Tôi mỉm cười, “Sao, thấy xót à?”

Anh cúi đầu, “Em đã ngủ cả ngày, chưa ăn gì, anh đã nhờ dì nấu và mang đến đây.”

Thấy tôi vẫn không phản ứng, anh thở dài nhẹ nhõm, “Tây Tây, nếu em không vui, anh sẽ không gặp cô ấy nữa.”

Ngoài cửa, tiếng đồ vật rơi xuống đất vang lên rõ ràng.

Cả hai cùng nhìn ra ngoài, Tế Hiểu Vi cúi đầu, vội vàng nhặt chiếc bình giữ nhiệt trên sàn. Khi cô ấy đứng dậy, đôi mắt có hơi đỏ, gương mặt tràn đầy vẻ kiên quyết.

“Chu Tây Dư, cảm ơn anh đã thương hại tôi trong suốt thời gian qua. Tôi cũng không muốn phá hỏng mối quan hệ của anh với vợ anh, khiến cô ấy mỗi lần gặp tôi đều nhìn tôi như thể tôi là kẻ thứ ba.”

Cô ấy nói xong thì khập khiễng rời đi, Chu Tây Dư đặt đồ xuống, đuổi theo cô ấy ra ngoài, căn phòng trở nên yên tĩnh.

Tin nhắn của Ái Vy gửi đến, “Sao rồi, cả ngày không thấy cậu trả lời tin nhắn của mình.”

Tôi lười biếng trả lời, “Ốm rồi, đang ở bệnh viện, chồng ngoại tình, tinh thần lẫn tâm trạng đều không tốt.”

Cô ấy trả lời rất nhanh, “Đợi tớ 30 phút.”

Tôi nhân lúc Chu Tây Dư không có ở đó, rời bệnh viện qua cửa sau. Ái Vy vẫy tay với tôi, giơ lên chiếc thẻ tín dụng.

“Đi thôi, điểm đến tiếp theo, Paris.”

Tôi lên xe, không tiếc lời tán dương, “Chị em tốt yêu quý của tớ, nếu không có cậu thì tớ sống sao nổi đây.”

Cô ấy tỏ vẻ muốn nôn mửa, “Nếu mà cậu dùng những chiêu này trên người đàn ông của mình thì đã không phải khổ sở vì tình rồi. Nhưng mà đàn ông thì làm sao có thể so sánh với tiền bạc được.”

Tôi ngồi trên máy bay riêng của Ái Vy, thẳng tiến đến Paris để mua sắm. Ái Vy từ nhỏ đã sống cuộc sống xa hoa, đi đến đâu luôn có hàng chục vệ sĩ đi kèm. Cô ấy đẹp như búp bê với mái tóc xoăn bồng bềnh, làm nổi bật làn da trắng ngần.

“Cậu cứ thoải mái mua sắm đi, hôm nay mình trả.” Cô ấy nhếch mép cười, ánh mắt thoáng qua chút mỉa mai, “Dù mình không tiêu, anh ta cũng sẽ mang tiền đi nuôi mấy cô minh tinh khác. Dù cho họ có làm chuyện đó trên giường của mình, mình cũng chẳng buồn nói gì.”

Phần lớn hôn nhân của mọi người đều như vậy. Tôi chỉ cười nhẹ, không nói thêm gì.

Khi chúng tôi trở về khách sạn vào buổi tối, tôi mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ trên điện thoại. Cô ấy ghé sát lại, tắt nguồn điện thoại của tôi.

“Đừng quan tâm đến anh ta.”

Tôi mệt mỏi nằm xuống giường, còn Ái Vi thì đang lướt điện thoại. Bỗng nhiên, cô ấy nói: “Nghe người ta nói, sau khi Tế Hiểu Vi và Chu Tây Dư chia tay, cô ấy thậm chí còn không thi đại học. Hình như bố cô ấy lái xe gây tai nạn chết người, dính phải vụ kiện, nợ hàng chục triệu, sau đó bố cô ấy tự tử, mẹ cô ấy cũng đổ bệnh, và rồi cô ấy kết hôn với người thanh mai trúc mã, người đã giúp cô ấy trả nợ.”

Động tác chải tóc của tôi khựng lại, Ái Vi ngồi dậy, vẻ mặt có chút do dự.

“Dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua rồi, chắc Chu Tây Dư cũng chẳng còn tình cảm gì với cô ấy nữa. Có lẽ chỉ là thương hại mà thôi.”

Sự thương hại đôi khi cũng có thể khiến người ta lầm tưởng đó là tình yêu, huống chi họ đã từng yêu nhau thật lòng.

Tôi nhớ lại lời của Tế Hiểu Vi trong phòng bệnh, nhất thời im lặng.

“Cậu xinh đẹp như thế, ai gặp cũng không thể quên được. Hồi đó, có rất nhiều chàng trai trong lớp lén nhìn cậu. Họ không dám bắt chuyện, nhưng Chu Tây Dư thì khác. Anh ấy không vì cậu xinh đẹp, học giỏi mà đặt ánh mắt lên người cậu. Tôi cứ tưởng anh ấy là người khác biệt, nhưng thật buồn cười, vợ của anh ấy cuối cùng lại là cậu.”

Cô ấy nhếch môi, nở một nụ cười rất nhỏ.

“Còn tôi, sau khi chúng tôi chia tay, đó là thời gian tồi tệ nhất đối với tôi. Trên tay tôi bây giờ có ba vết sẹo, mỗi vết sẹo gần như đã lấy đi mạng sống của tôi vậy. Lúc đó, tôi nghĩ rằng mình thực sự sẽ chết. Cậu có mọi thứ, ngay cả khi không có tình yêu của anh ấy, cậu vẫn là tiểu thư danh giá của nhà họ Lương. Nhưng nếu không có sự thương hại của anh ấy, tôi đã chết rồi.”

Khuôn mặt cô ấy không còn vẻ rụt rè, thay vào đó là sự hận thù.

Tế Hiểu Vi nói rằng khi họ chia tay, đó là lúc họ yêu nhau nhất, khi tình yêu còn trong sáng. Ngày cô ấy kết hôn, Chu Tây Dư đã lái xe suốt mười tiếng để đến lễ cưới và cướp cô dâu.

Đó là thời điểm Chu Tây Dư cuồng nhiệt nhất. Anh ấy không trưởng thành và chín chắn như bây giờ, cũng không biết cân nhắc thiệt hơn. Nhưng chính vì thế, tình cảm lúc đó lại càng chân thành và quý giá.

Tế Hiểu Vi nhìn tôi và nói: “Lương tiểu thư, tình cảm của hai người thật mong manh như thủy tinh. Cậu không tin anh ấy, cũng không tin vào tình yêu, nhưng trớ trêu thay, cậu lại yêu anh ấy. Cậu nói xem, cuộc hôn nhân này có thể duy trì được không?”

Khuôn mặt của Tế Hiểu Vi hiện lên chút mỉa mai, “Nhẫn cưới của cậu, năm triệu hay mười triệu? Ngày xưa, chỉ cần năm mươi ngàn là có thể cứu tôi khỏi tình cảnh ngặt nghèo.”

Tôi nghĩ, có lẽ sau những năm tháng bị giày vò, Tế Hiểu Vi hận Chu Tây Dư. Cô ấy hận anh ấy vì không sớm phát hiện ra hoàn cảnh của cô, nên khi thấy anh ấy hạnh phúc, cô ấy mới nảy sinh ý định hủy hoại.

Cuộc hôn nhân này liệu có thể kéo dài không, thật ra tôi cũng không biết.

Khi kết hôn, tôi không nghĩ nhiều. Khi muốn ly hôn, lại có quá nhiều thứ phải lo lắng. Gia đình nhà họ Lương những năm gần đây đã không còn như trước, ly hôn với Chu Tây Dư không phải là lựa chọn tốt cho tôi. Tệ lắm thì cũng là mắt không thấy, lòng không đau, huống chi, mọi người chẳng phải đều sống như vậy sao?