Hắn có thể sẽ lựa chọn gánh hết mọi tội lỗi, coi như là sự bù đắp muộn màng dành cho tôi, cũng là để Tô Vãn Ninh thoát thân.

Nhưng bây giờ, Tô Vãn Ninh lại bán đứng hắn như thế, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Sắc mặt Tô Vãn Ninh đỏ bừng, không biết là vì tức hay vì xấu hổ, lập tức mắng ngược lại:

“Giờ còn bày đặt nghĩa tình sâu nặng à? Anh yêu ai chứ? Anh chẳng phải chỉ thích cái cảm giác mới lạ hay sao?! Anh tưởng tôi không biết à?”

“Mục Tình vì anh mà hy sinh nhiều như thế, anh thật sự quan tâm cô ấy hơn tôi à?”

“Anh căn bản chẳng yêu ai cả, thứ anh yêu… chỉ là cảm giác thỏa mãn của chính mình. Mồm thì nói những lời cao thượng, nhưng tất cả những gì anh làm đều là để thỏa mãn dục vọng.”

“Thẩm Dịch Trinh, anh từ trong xương đã là kẻ ích kỷ. Những lời giải thích của anh bây giờ… chỉ là tiếng kêu than yếu ớt của kẻ thất bại!”

Thẩm Dịch Trinh hoàn toàn nổi điên, lao tới định bóp cổ cô ta, nhưng bị cảnh sát tư pháp lập tức kéo ra.

“Thế nào? Tôi nói trúng rồi nên anh chịu không nổi à?!” – Tô Vãn Ninh gào lên the thé.

“Anh chính là loại người đó đấy – người khác thật lòng với anh thì anh chẳng cần, gặp được món mới thì lao vào như thiêu thân.”

“Đến lúc tự rước lấy quả đắng, lại bắt đầu tiếc nuối những dịu dàng đã mất.”

“Cả đời này, anh chỉ yêu chính mình thôi, Thẩm Dịch Trinh!”

Câu nói đó như một nhát dao, đâm thẳng vào tim hắn.

Cảnh sát tư pháp vừa mới áp giải hắn về ghế ngồi, thì hắn bất ngờ giật lấy súng của một cảnh sát bên cạnh, giơ tay lên bóp cò — một phát trúng ngay đầu Tô Vãn Ninh.

Hiện trường lập tức rối loạn.

Hàng loạt họng súng đồng loạt chĩa về phía hắn, nhưng hắn… lại đưa súng lên thái dương của chính mình.

Máu tươi bắn đầy mặt, thế mà hắn vẫn quay đầu lại, mỉm cười với tôi.

“Mục Tình… xin lỗi. Kiếp sau… tôi sẽ trả lại em.”

“Đoàng—”

Tiếng súng vang lên trong phòng xử án, không khí tràn ngập mùi thuốc súng và máu tanh.

Hai bị cáo chết ngay tại chỗ, vụ án kết thúc với phần thắng thuộc về tôi.

Tôi bước ra khỏi tòa án, ánh nắng chói chang, khiến tôi hơi nheo mắt lại.

Tôi không quan tâm đến lời xin lỗi của hắn.

Điều tôi quan tâm là — tôi đã cứu được cậu thiếu niên đó, và những kẻ phá hoại quy tắc… cuối cùng cũng phải trả giá.

Giờ đây, đến lượt tôi… bắt đầu cuộc sống mới thuộc về chính mình.

End