Tôi với Thẩm Dịch Trinh… đã không còn chút tình cảm nào.
Kiếp trước chính anh ta tự tay hại chết tôi, người con gái yêu anh ta… đã chết từ lâu rồi.
Thẩm Dịch Trinh nghiến răng, giọng run lên:
“Tôi chết cũng không ký! Tôi không đời nào tay trắng ra đi!”
Tôi phẩy tay, giọng bình thản:
“Không sao, luật sư của tôi sẽ giúp anh ‘suy nghĩ lại’ trước tòa.”
Thẩm Dịch Trinh nhíu chặt mày, bất ngờ thấp giọng hỏi:
“Không thể không ly hôn sao?”
Tô Vãn Ninh nghe vậy lập tức hoảng lên, kéo tay hắn chất vấn:
“Anh có ý gì?! Không phải nói hôm nay đi làm thủ tục ly hôn à?! Anh giỏi thế, sau này kiếm tiền lại không được chắc?!”
Thẩm Dịch Trinh trừng mắt nhìn cô ta: “Câm miệng!”
Cô ta vẫn còn ngây ngô, tưởng có thể dựa vào thế lực của anh ta để ép tôi, tiếp tục vênh váo:
“Mục Tình! Cô đừng có mơ mộng nữa! Quan hệ giữa tôi và Dịch Trinh, cả đời này cô đừng hòng chen vào! Cứ chờ bị đuổi khỏi đội cảnh sát đi!”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Dịch Trinh định phát tác thì tôi đã nhanh hơn một bước, điềm tĩnh nói:
“Không sao đâu, Thẩm Dịch Trinh, cuộc hôn nhân này tôi chắc chắn sẽ ly dị.”
“Tôi không thể lấy một người đã phạm sai lầm. Đó sẽ là vết nhơ cả đời tôi.”
Sắc mặt Thẩm Dịch Trinh tối sầm, giọng trầm xuống:
“Cô nói vậy là có ý gì?”
Lời còn chưa dứt, vài người mặc đồng phục bước vào bệnh viện, đi thẳng về phía chúng tôi.
“Cho hỏi, ai là Thẩm Dịch Trinh?”
“Anh bị nghi ngờ vi phạm kỷ luật, thiếu trách nhiệm trong công vụ và có vấn đề trong tác phong sinh hoạt. Mời anh đi theo chúng tôi, phối hợp điều tra.”
6
Thẩm Dịch Trinh đang tức đến nghẹn cổ, vừa nhìn thấy mấy người thi hành công vụ liền trút hết lửa giận lên đầu họ.
“Các người biết tôi là ai không? Dám động vào tôi à? Đừng ép tôi nổi điên, không thì đừng trách tôi không khách sáo!”
“Vậy anh định làm khó ai?”
Lời còn chưa dứt, thị trưởng từ một phòng bệnh khác đi ra.
Con trai ông cũng đang nằm viện ở đây, vừa hay chứng kiến toàn bộ sự việc.
Tôi bước tới chào thị trưởng một tiếng, ông gật đầu với tôi, sau đó bước thẳng đến trước mặt Thẩm Dịch Trinh và Tô Vãn Ninh, lạnh giọng hỏi:
“Nói đi, anh định làm ai không sống yên? Là đặc cảnh suýt bị anh hại chết? Hay là Mục Tình – người đã cứu mạng mọi người? Hay là những cán bộ thi hành công vụ vất vả này?”
Thị trưởng tuy cấp bậc không bằng bí thư thành ủy, nhưng so với một đội trưởng đặc cảnh như Thẩm Dịch Trinh thì vẫn cao hơn vài cấp.
Thẩm Dịch Trinh lập tức câm lặng, không dám nói thêm gì.
Nhưng Tô Vãn Ninh thì không sợ gì hết, như thể chẳng nhận ra thị trưởng là ai, vẫn còn gào lên:
“Tôi đe dọa ông thì sao? Chồng tôi có người đỡ đầu, có thể trực tiếp tìm đến lãnh đạo cấp cao của Sở Công an thành phố đấy!”
Khóe miệng thị trưởng hơi nhếch lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô ta:
“Ồ? Vậy cô nói thử xem, tìm được ai?”
“Tôi nói ra sợ ông chết khiếp luôn đó, chính là ở Sở Công an…”
Thẩm Dịch Trinh nghe tới đó thì hoảng, lập tức đưa tay bịt miệng cô ta, quay sang thị trưởng cười gượng:
“Hiểu lầm thôi ạ! Thưa thị trưởng, cô ấy là thực tập sinh mới vào, không biết quy tắc, mong ngài đừng chấp cô ấy.”
Tô Vãn Ninh cũng không phải ngốc, lập tức hiểu ra, vội ngậm miệng không dám nói thêm.
Nhưng thực ra, ngay từ ngày Thẩm Dịch Trinh bao che cho Tô Vãn Ninh, kết cục này đã được định sẵn.
Thị trưởng hừ lạnh một tiếng, tiếp tục truy hỏi:
“Được lắm, đội trưởng Thẩm. Anh nói cô ta là thực tập sinh, vậy tôi hỏi anh, một kẻ mới vào làm, lấy tư cách gì tham gia nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, còn được vào thẳng tuyến đầu?”
Thẩm Dịch Trinh há hốc miệng, đứng tại chỗ đơ người, mãi không nói nổi câu nào.
Nhưng thị trưởng vẫn đang giận, con trai ông bị thương, chuyện này ông không định cho qua dễ dàng.
Ông rút điện thoại ra, mở một đoạn video được ghi lại từ camera gắn trên mũ chiến thuật.
Trong video rõ ràng ghi lại: chính Thẩm Dịch Trinh đẩy Tô Vãn Ninh vào phòng của tên cướp, miệng nói là để “đàm phán”, nhưng thực chất cô ta chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn.
Nghiêm trọng hơn nữa là: tôi đang nhắm chuẩn để bắn hạ tên cướp, thì vào thời khắc quan trọng, Thẩm Dịch Trinh lại để Tô Vãn Ninh lao tới chỗ bắn tỉa của tôi.