“Mẫn Mẫn, em điên rồi à? Anh đã nói với em vị trí của anh quan trọng thế nào, sao em lại làm loạn kiểu này chứ?!”

“Em có biết, chuyện này mà vỡ lở là hủy cả cuộc đời anh không?!”

Nhậm Mẫn bặm môi, đang định giải thích thì mấy lãnh đạo đã hoàn toàn bùng nổ:

“Tần Nhạc! Tôi đã dặn thế nào? Người không phận sự không được bén mảng vào khu chờ, tại sao con bé này có thể tự do ra vào?!”

“Người khác làm chuyện bẩn, cậu lại đổ tội lên đầu vợ mình, đòi xử nghiêm — cậu giỏi lắm đấy Tần Nhạc! Trả lời đi!”

Tần Nhạc bị quát đến run bần bật, mặt cắt không còn giọt máu, còn chưa kịp nghĩ xem nói gì, Nhậm Mẫn đã khóc oà:

“Anh Nhạc… họ dữ quá, em sợ…”

“Em chỉ muốn trêu anh một chút… để sau này mỗi lần anh nhớ về ngày hôm nay sẽ nhớ đến bông hoa em tặng, nhớ đến em… em đâu có làm gì sai…”

Tần Nhạc nghiến răng:

“Lãnh đạo, cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ, không cố ý…”

Chưa kịp nói dứt lời, cú đấm như trời giáng từ cấp trên trực tiếp giáng thẳng vào mặt anh ta.

“Một sai phạm nghiêm trọng như vậy, một trò đùa vớ vẩn như vậy — cậu muốn dùng mấy câu không cố ý là xong hả?!”

Tôi đứng một bên chứng kiến, không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Tần Nhạc, cứ xử lý đúng như anh vừa đề nghị ban nãy đi.”

“Nào, người đâu! Mau đưa Nhậm Mẫn đi thẩm tra — làm rõ hành vi thông đồng, phá hoại duyệt binh!”

Tần Nhạc cuống lên, nhào tới đẩy tôi một cái.

“Câm miệng cho tôi! Mẫn Mẫn chỉ đùa một chút thôi, cô phải làm ầm ĩ lên đến thế sao!”

“Chu Gia Âm, tôi thấy cô ghen tị với Mẫn Mẫn nên cố tình mượn cớ gây khó dễ cho cô ấy!”

Nhìn người đàn ông trước mặt đang giận dữ, tôi chỉ nhàn nhạt mím môi.

Lúc tưởng hung thủ là tôi, anh ta nhảy lên như con chó dại, hận không thể định tội tôi ngay tại chỗ cho tôi chết.

Đến khi biết kẻ tráo súng thật sự là Nhậm Mẫn, anh ta lại tìm mọi cách bênh vực, biến tội tày trời thành “một trò đùa”.

Tần Nhạc à Tần Nhạc… đáng tiếc, lần này tôi sẽ không để anh tiếp tục vênh váo nữa!

Tôi giơ tay, tát thẳng vào mặt Tần Nhạc.

“Tôi tố cáo! Tần Nhạc bao che cho gián điệp, lợi dụng duyệt binh Quốc khánh lấy lòng đàn bà, gây ra đại sai phạm, phải xử lý nghiêm minh!”

Tần Nhạc ôm mặt, nhìn tôi không thể tin nổi:

“Chu Gia Âm, cô dám đánh tôi?! Tôi là chồng cô đấy!”

Tôi bật cười:

“Đơn ly hôn ba mẹ tôi đã giúp tôi nộp rồi, Tần Nhạc, giờ anh không còn là chồng tôi nữa.”

Tần Nhạc không ngờ tôi dám buông bỏ, cả người ngẩn ra:

“Cô nói bậy gì thế, cô thích tôi như vậy, sao nỡ ly hôn?”

Không chỉ anh ta, mọi người xung quanh cũng sững sờ.

“Gia Âm, cô thật sự đã ly hôn Tần Nhạc ư? Tôi nhớ cô không những không lấy một xu sính lễ, còn mang theo của hồi môn hậu hĩnh, sau cưới từ bỏ thăng tiến, một lòng chăm mẹ anh ta bị liệt, đối xử với Tần Nhạc từng li từng tí, không rời không bỏ, cô thật sự nỡ sao?”

Một loạt câu hỏi ấy khiến ánh mắt Tần Nhạc mềm lại.

Anh ta dường như nhớ tới những gì tôi đã làm cho anh ta, giọng cũng dịu xuống, đưa tay định kéo tôi:

“Thôi được rồi Gia Âm, tôi biết cô đang giận vì chuyện của Mẫn Mẫn. Tôi đã nói rồi, Mẫn Mẫn là em họ tôi, cô ghen gì chứ? Mau đi theo tôi giúp Mẫn Mẫn giải thích đi, sau này tôi sẽ sống tốt với cô.”

Tôi hất mạnh tay Tần Nhạc, bật cười khinh bỉ:

“Đừng mơ! Sau này tôi sẽ sống tốt, nhưng hai người thì… đừng mong có ngày yên ổn!”

“Lãnh đạo, mau đưa người đi đi, tôi không muốn phí lời với bọn họ nữa!”

Tần Nhạc cho đến khi bị áp vào phòng thẩm vấn vẫn còn ngơ ngác.

Tôi khẽ thở dài, quay người rời đi.

Chưa đầy mấy ngày sau, kết quả điều tra hai người được công bố.

Điều khiến tôi chấn động là: Nhậm Mẫn thật sự là gián điệp!

Tôi vốn tưởng cô ta chỉ làm nũng, tráo súng của Tần Nhạc để giận dỗi anh ta.