Mỗi lần bị phóng viên chụp ảnh, cô ta lại nghênh ngang với bụng bầu, trông đầy tự hào.

Không lâu sau, tiền của Thẩm Tùy bị cô ta tiêu hết.

Thẩm Tùy mắc bệnh dạ dày nghiêm trọng, nhưng Lộ Lê không hề quan tâm, chỉ hối thúc anh ta mau chóng đi kiếm tiền.

Hai người họ cãi nhau không dứt.

Tiền Thẩm Tùy đưa không đủ tiêu, Lộ Lê liền đi vay nợ, nghĩ rằng sau này có thể trả lại.

Nhưng kết quả là nợ nần chồng chất, con số cuối cùng là thứ mà họ không thể gánh nổi.

Lần tiếp theo tôi nhìn thấy hai người họ, tôi gần như không thể nhận ra đó là Thẩm Tùy và Lộ Lê.

Trông họ như đã bị cuộc sống hành hạ đến tàn tạ, khổ cực hiện rõ trên gương mặt.

Thẩm Tùy thấy tôi, có vẻ co ro lại, dường như không nhịn được mà khẽ nói:

“Đã lâu không gặp.

Tôi bị ung thư dạ dày, có lẽ không sống được lâu nữa.

Đúng là nghiệp báo rồi.”

Anh ta cười khổ.

Tôi hơi không nỡ, nói:

“Tôi tốt bụng lắm, không thích nghe mấy chuyện này đâu.”

Anh ta đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

“Chị Chu, chị mau cho người đuổi họ đi.

Hôm nay chỗ này là bọn em thuê để phỏng vấn.

Em thực sự không muốn nghe mấy chuyện này.”

Sắc mặt Lộ Lê thay đổi, lập tức đưa tay cấu vào mặt Thẩm Tùy.

“Đều tại anh, không biết xấu hổ à.”

“Tôi xấu hổ?

Là cô bỏ thuốc tính toán tôi, tiêu xài tiền của tôi, còn trách tôi xấu hổ?”

Chị Chu nhanh chóng sắp xếp cho người đuổi họ ra ngoài, tôi không thèm bận tâm nữa.

Một lát sau, chương trình phỏng vấn bắt đầu.

Người dẫn chương trình đặt câu hỏi không thể tránh né:

“Tôi nghĩ nhiều cư dân mạng cũng như tôi đều rất tò mò, chị Giang nhìn nhận thế nào về đoạn tình cảm bị tổn thương đó?

Khi phát hiện mình không được lựa chọn, chị có buồn không?

Và cuối cùng chị đã vượt qua điều đó như thế nào?

Từ đó đến giờ, chị không bắt đầu một mối quan hệ mới, có phải là vì sợ hãi không?”

Tôi suy nghĩ một lúc và hỏi lại điều đã làm tôi băn khoăn suốt thời gian dài:

“Tại sao mọi người luôn thích đặt tôi vào vai nạn nhân vậy?

Không phải là ‘tôi không được chọn’, mà là ‘tôi đã đưa ra lựa chọn không đúng’.

Điều đó không ảnh hưởng đến việc tôi trở thành một diễn viên giỏi, và không ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty tôi.

Tôi từng mất điểm trong kỳ thi đại học, nhưng tôi vẫn đỗ vào Thanh Hoa.

Đôi khi có lựa chọn sai lầm không phải là chuyện rất bình thường sao?

Tôi không bắt đầu mối quan hệ mới không phải vì sợ hãi, mà là vì chưa gặp được người mình thích thôi.

Tại sao tôi phải khóc vì mất một điểm, khi tôi đã có gần bảy trăm điểm khác?”

Người dẫn chương trình tự biết mình vừa đặt một câu hỏi không hay, bèn cười ngượng ngùng rồi chuyển chủ đề:

“Vậy chị Giang có kế hoạch gì cho tương lai không?

Có thể chia sẻ với chúng tôi được không?”

Tôi nghĩ một chút rồi thành thật trả lời:

“Làm những gì mình thích thôi, có khi mai tôi sẽ ra đường nhặt rác cũng không biết chừng.”

Tiếp tục dũng cảm tiến về phía trước, đó chính là điều Giang Chí muốn nói với chính mình.

6

Ngày 9 tháng 10 năm 2023.

Một người bạn du học ở Pháp của tôi bất ngờ nhắn cho tôi một tin.

“Cẩm Nang đã ngừng xuất bản rồi.”

Cô ấy là người bạn rất thân của tôi thời niên thiếu, sau này vì mỗi người một nơi mà chúng tôi dần ít liên lạc.

Bảy chữ cô ấy gửi đến, đâm nhẹ vào tim tôi.

Tôi có chút bối rối.

Tôi biết đó là tạp chí cô ấy yêu thích nhất thời thiếu nữ.

Cô ấy từng bị giáo viên chủ nhiệm tịch thu tạp chí này, lúc than thở với tôi, cô ấy giận đến mức nhảy cẫng lên.

Tôi chưa từng đọc tạp chí đó, nhưng tôi biết đó là một phần của ký ức tuổi trẻ của cô ấy.

Rõ ràng cảm giác như mới hôm qua thôi, cô ấy cùng tôi đi trên đường, nói với tôi:

“Tớ đọc trong giờ ra chơi thôi mà, thế mà ông ấy cũng thu.

Tớ ghét ổng.”

Tôi nhìn cô ấy rồi khẽ cười.

Sau này, cả hai chúng tôi đều không nhận ra, ngày chúng tôi gặp mặt lần đó lại là lần cuối cùng.

Giống như tôi không biết, người mà tôi theo đuổi suốt tám năm sẽ kết thúc theo cách thiếu đẹp đẽ như vậy.

Cái nhìn đó chính là cái nhìn cuối cùng.

Tôi trả lời cô ấy: “Thanh xuân trôi qua nhanh quá.”

Sau đó, cô ấy nhắn:

“Lúc nào gặp nhau nhé?

Tớ nhớ cậu lắm.”

Tôi đáp:

“Cậu chọn ngày đi, tớ sẽ bay sang gặp cậu.”

Điều này, năm mười sáu tuổi tôi đã không thể làm được.

Mười sáu tuổi thật đẹp, nhưng tôi cũng rất yêu cái tuổi hai mươi sáu của mình, khi tôi không còn mơ hồ và không còn phải khổ sở theo đuổi những gì mình thiếu.

Bản thân tôi đã là một thể hoàn chỉnh.

Tôi yêu bản thân mình rất nhiều.

Scroll Up