Khi gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ hiện ra, mắt Cố Dự Xuyên lập tức đỏ bừng, điên cuồng lao đến.

“Thi Hàn! Thật sự là em! Em cuối cùng cũng về rồi!”

Hắn dang tay muốn ôm cô, nhưng Hạ Thi Hàn nghiêng người tránh đi.

Cố Dự Xuyên loạng choạng, song gương mặt vẫn ngập tràn vui mừng, giọng nghẹn ngào.

“Thi Hàn, anh nhớ em lắm, những ngày qua anh tìm em khổ sở biết bao! Anh đã trừng phạt Tô Oánh Oánh, bây giờ cô ta sống không bằng chết! Anh còn cho người điều tra cha cô ta, chẳng bao lâu nữa sẽ bắt ông ta trả giá cho những đau khổ em từng chịu! Về nhà cùng anh được không? Chúng ta bắt đầu lại!”

Hạ Thi Hàn bật cười lạnh, giọng đầy châm chọc.

Cô hất mạnh tay hắn đang đưa tới.

“Về nhà?”

“Cố Dự Xuyên, anh còn chưa tỉnh mộng sao?”

Cô tiến lên một bước, đôi mắt lạnh băng khóa chặt hắn, từng chữ rành rọt.

“Hôm nay tôi gọi anh đến, không phải để nói chuyện ‘về nhà’, mà là để sỉ nhục anh! Để anh thấy rõ, tôi bây giờ đã không phải kẻ anh có thể chạm tới!”

Cố Dự Xuyên sững sờ, nụ cười trên môi đông cứng.

“Thi Hàn, em… ý em là gì?”

Trong mắt Hạ Thi Hàn ánh lên tia sắc lạnh.

“Ý gì sao?”

“Anh quên chuyện bỏ thuốc ức chế thần kinh khiến tôi suýt cả đời không đứng dậy nổi? Quên khi tôi ngã cầu thang mất con, anh lại đang ôm ấp tình nồng với Tô Oánh Oánh? Quên cầm bản cam kết phẫu thuật tôi ký mà chẳng buồn hỏi han lấy một câu?”

“Bịch!”

Cố Dự Xuyên quỳ sụp xuống, nắm lấy vạt váy cô, nước mắt lã chã.

“Anh biết sai rồi! Thi Hàn, anh thật sự biết sai rồi! Khi đó anh bị Tô Oánh Oánh lừa gạt, anh không cố ý… cho anh thêm một cơ hội được không?”

Hạ Thi Hàn cúi xuống, nắm chặt cằm hắn, buộc hắn ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt mình, ánh nhìn tàn nhẫn.

“Cơ hội?”

“Cố Dự Xuyên, tôi nói cho anh biết, tôi đã chẳng còn yêu anh từ lâu. Tình cảm năm xưa, đã chết cùng đứa con mất đi, chết trong từng vết thương anh gieo.”

Cô buông tay, hắn nặng nề ngã xuống đất.

Hạ Thi Hàn đứng thẳng người, ánh mắt cao ngạo nhìn xuống, giọng điệu bình thản mà lạnh thấu xương.

“Lần này tôi trở về, chỉ có một mục đích: nhìn anh Cố Dự Xuyên, nhìn Cố thị từng chút, từng chút sụp đổ, đến khi nhà tan cửa nát. Những gì anh nợ tôi, nợ đứa con của tôi, tôi sẽ bắt anh dùng cả đời để trả.”

Cố Dự Xuyên trân trân nhìn cô, sự lạnh lẽo trong mắt cô như dao cứa vào tim hắn.

Hồi lâu sau, hắn bỗng bật cười khan, nụ cười đầy tuyệt vọng và giễu cợt, nước mắt hòa lẫn tiếng cười cay đắng lăn dài trên má.

16

“Thi Hàn, sao em có thể tàn nhẫn như vậy… Nhưng chỉ cần em vui, đừng nói khiến Cố thị phá sản, cho dù bắt anh chết ngay bây giờ, anh cũng cam lòng.”

Hạ Thi Hàn nhìn hắn trong bộ dạng thảm hại ấy, lòng không gợn sóng, chỉ còn một mảnh lạnh lẽo chết lặng.

Cô nâng tay, chỉ thẳng vào cánh cửa hội trường, giọng thản nhiên mà đầy mệnh lệnh.

“Muốn tôi suy nghĩ đến chuyện tha thứ cho anh? Được. Từ chỗ này, bò ra ngoài.”

Cố Dự Xuyên ngẩng đầu, thoáng ngây ra, rồi ánh mắt bùng lên tia vui mừng.

Hắn cho rằng đây là cơ hội cuối cùng cô ban cho, cho dù phải bò, hắn cũng chấp nhận.

“Được! Anh bò! Thi Hàn, em nói lời phải giữ lời!”

Hắn lập tức chống tay xuống đất, đầu gối cọ sát trên nền lạnh lẽo, từng chút từng chút lê bước về phía cánh cửa.

Hạ Thi Hàn chỉ đứng yên lặng nhìn, để mặc hắn cong lưng, nhục nhã như một con chó hoang, từng bước bò đi.

Tiếng vải quệt trên sàn vang vọng trong hội trường trống trải, chói tai đến xé lòng.

Cuối cùng, Cố Dự Xuyên cũng bò đến cửa, chống tay vào khung cửa đứng dậy.

Ống quần nơi đầu gối đã rách nát, máu thấm ra đỏ sẫm.

Hắn quay đầu, trong mắt ngập tràn mong đợi.

“Thi Hàn, anh bò xong rồi, em…”

Chưa kịp nói hết, Hạ Thi Hàn lạnh nhạt cắt lời, giọng đều đều mang theo mỉa mai.

“Tôi chưa từng nói, bò ra thì sẽ tha thứ cho anh.”

“Cố Dự Xuyên, anh quên rồi sao? Những gì anh đã làm với tôi, đâu phải một câu ‘anh sai rồi’, đâu phải bò một lần là xóa sạch.”

Cô bước đến gần, ánh mắt không hề có chút thương hại.

“Tôi bảo anh bò, chỉ là để anh nếm trải cảm giác tôn nghiêm bị giẫm đạp dưới chân. Cũng như năm đó, khi tôi bị Tô Oánh Oánh ức hiếp, anh thờ ơ đứng nhìn, để mặc tôi chìm trong tuyệt vọng.”

Sắc mặt chờ mong của Cố Dự Xuyên lập tức cứng lại, máu dần rút hết khỏi gương mặt.

Hắn mấp máy môi, nhưng không phát ra nổi một lời.

Hạ Thi Hàn nhìn hắn, từng chữ sắc bén như dao.

“Cố Dự Xuyên, nhớ kỹ.”

“Tôi vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho anh. Những gì anh nợ tôi, nợ đứa con của tôi, cả đời này, anh cũng không trả nổi.”

Cố Dự Xuyên lảo đảo quay về biệt thự Cố gia, bộ vest dính đầy bụi, vết máu khô cứng trên đầu gối, gương mặt vẫn còn đọng lại vẻ chết lặng khi bị Hạ Thi Hàn từ chối.