Mẹ tôi ban đầu còn do dự, nghe vậy thì lập tức trừng mắt giận dữ nhìn người vừa nói.

“Chuyện không xảy ra với các người thì nói sao chẳng dễ dàng nhỉ! Con gái tôi như thế nào mà phải chết dí vào cái cây tồi tàn này chứ?

Hừ, đàn ông trong đống rác này con gái tôi không thèm! Ai muốn thì đến mà nhặt nhé!”

Nói xong bà quay người bỏ đi, để lại đám người đứng đó bối rối, lúng túng nhìn nhau.

Một vài người chạy tới đỡ Tống Dịch dậy, an ủi:

“Không sao đâu anh Tống, chỉ cần anh thật lòng hối lỗi, nhất định sẽ có ngày anh và chị dâu gương vỡ lại lành mà!”

Tống Dịch nửa cười nửa khóc, từ từ gật đầu.

Video dừng lại ở đó.

Tôi che miệng, nước mắt lặng lẽ rơi.

Tống Dịch, nếu đã biết có ngày hôm nay, sao còn làm những chuyện lúc đầu?

Sai lầm là sai lầm, vết thương trong lòng tôi là vĩnh viễn không thể lành.

Lúc này, đồng nghiệp đã gửi video cho tôi nhắn thêm một câu:

“Chị dâu, chị thấy đấy, anh Tống thực sự đã hối lỗi. Chị có muốn cho anh ấy một cơ hội nữa không?

Với lại, giờ Vương Thanh Thanh và anh Tống đều đã bị sa thải, tình hình của anh ấy đang rất tồi tệ.”

Tôi nhìn tin nhắn, cười nhạt.

“Cảm ơn đã gửi video cho tôi. Nhưng hãy nhắn lại với Tống Dịch rằng, đã phạm sai lầm thì phải chịu hậu quả. Tôi sẽ không bao giờ yêu anh ta nữa.”

Khép điện thoại lại, trong đầu tôi lướt qua những ký ức về tình yêu giữa tôi và Tống Dịch, tôi khẽ nhắm mắt.

7.
8.
Dù thiếu ai, trái đất vẫn tiếp tục quay.

Cuộc sống của tôi cũng vậy.

Thời gian là liều thuốc tốt nhất để xoa dịu nỗi đau. Sau khi toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc và sự trưởng thành của con trai, tôi dần không còn nghĩ đến Tống Dịch nữa.

Chỉ có điều, mỗi lần tôi đưa con ra ngoài chơi, tôi luôn cảm giác có một bóng dáng lén lút theo dõi chúng tôi.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Tôi nói với Đoàn Dung:

“Anh đưa Tiểu Bảo đi chơi ngựa gỗ đi, em nghỉ một lát.”

Anh mỉm cười đồng ý, để Tiểu Bảo cưỡi lên vai mình, hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ.

Nhìn bóng lưng họ, tôi tràn đầy sự an lòng.

Lúc đó, một người bước đến ngồi bên cạnh tôi.

Tôi quay đầu, nhẹ nhàng nhìn anh ta:

“Cuối cùng anh cũng xuất hiện.”

Là Tống Dịch. Anh trông gầy gò hơn nhiều, tinh thần cũng không tốt, giống như một người bệnh nặng.

“Tiểu Nhu, anh rất nhớ em và con.”

Anh nhìn về phía con trai và Đoàn Dung đang chơi ngựa gỗ, nụ cười đầy cay đắng.

“Anh cũng thấy rồi đấy, cuộc sống của tôi rất tốt, con trai cũng vậy.”

“Anh biết, anh biết mình không còn tư cách làm phiền em và con nữa… Nhưng Tiểu Nhu, thực sự, anh không còn một chút cơ hội nào sao?”

Anh nhìn tôi với ánh mắt đau khổ nhưng chân thành.

“Không, tôi không muốn anh bước vào cuộc sống của tôi nữa. Tống Dịch, tôi đã không còn yêu anh.”

Tôi tránh ánh mắt của anh, bình tĩnh nói ra câu đó.

Có vẻ như anh đã sớm đoán trước được lời này, chỉ cười gượng gạo.

“Được rồi, Tiểu Nhu, anh sẽ không làm phiền em nữa.”

Anh đặt xuống một cái hộp:

“Đây là quà sinh nhật cho con. Chúc con sinh nhật vui vẻ.”

Nói xong, anh lặng lẽ bước đi một mình.

Bóng lưng anh đầy cô đơn và tịch mịch.

Tôi quay đầu đi, không muốn nhìn nữa, nhưng nước mắt không ngừng rơi.

Lần này, không phải vì đau lòng hay tức giận, mà là vì sự giải thoát.

Đúng vậy, trong cuộc sống, mỗi người đều có trách nhiệm riêng. Ai cũng có con đường của mình để đi.

Tôi và Tống Dịch, định mệnh chỉ là những người đồng hành trên một chặng đường, còn con đường dài hơn phía trước, chúng tôi phải tự mình đi tiếp.

Lúc này, Đoàn Dung bế con trai quay lại.

Anh cầm hai cây kem, một cây đưa cho con trai, một cây đưa cho tôi.

Tôi cắn một miếng, nhắm mắt lại thích thú.

“Không thể tin nổi, kem này ngon thế à? Làm em cảm động đến phát khóc luôn sao?”

Anh cười đùa một cách cường điệu.

Tôi đấm anh vài cái, nhưng anh lại nắm lấy tay tôi, tay kia nắm chặt nắm đấm nhỏ của con trai, lén lút nói nhỏ với thằng bé, “Một gia đình ba người.”

Con trai cười khúc khích, “Mẹ ơi, chúng ta là gia đình ba người!”

Tôi cũng cười theo, vừa cười vừa lấy tay che mắt.

Sau này tôi nghe nói, Tống Dịch cuối cùng đã kết hôn với Vương Thanh Thanh.

Hóa ra ngày hôm đó, sau khi Vương Thanh Thanh chạy ra ngoài, cô ta không may bị xe đâm.

Cô ta bị sảy thai, đứa bé là con trai.

Còn bản thân Vương Thanh Thanh cũng bị để lại di chứng nghiêm trọng: cô ta sẽ không bao giờ có thể sinh con nữa.

Cô ta suy sụp hoàn toàn, gia đình cô ta tìm đến Tống Dịch và mẹ anh ta, ép anh ta phải chịu trách nhiệm.

Không còn cách nào khác, Tống Dịch đành đồng ý kết hôn, mẹ anh ta cũng không dám có bất kỳ lời oán trách nào.

Tuy nhiên, nghe nói sau khi kết hôn, hai người sống trong tình trạng ly thân, Tống Dịch luôn ở ngoài, chỉ có Vương Thanh Thanh và mẹ anh ta ở nhà.

Mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu cũng rất gay gắt, đến mức Vương Thanh Thanh đã từng cầm dao tự làm tổn thương mình.

Nhưng Tống Dịch chẳng còn quan tâm đến điều đó nữa.

Thỉnh thoảng, anh ta vẫn đến thăm con trai, đưa con đi chơi.

Bà mẹ chồng cũ của tôi, mẹ Tống Dịch, cũng thỉnh thoảng gọi điện cho tôi, giọng điệu đầy hạ mình, van xin tôi cho bà được gặp cháu trai.

Tống Dịch bảo tôi tùy ý quyết định, vậy nên tôi hỏi ý con trai, thỉnh thoảng cũng đưa con đến gặp bà nội.

Còn tôi và Đoàn Dung, chúng tôi đã chính thức hẹn hò, dưới sự chúc phúc của mọi người.

Giờ đây, chúng tôi cũng sắp bước vào lễ đường hôn nhân một lần nữa.

Tôi mới nhận ra rằng, cuộc hành trình của cuộc đời thật dài, và thứ tự xuất hiện của mỗi người có vẻ rất quan trọng, ai đến trước sẽ chiếm được lợi thế.

Nhưng thường thì, người quan trọng nhất sẽ xuất hiện ở những chặng cuối cùng của cuộc đời chúng ta.

Hết