“Tổng Chu, chúng ta đã ly hôn rồi.”

Sắc mặt Chu Thế Diên càng thêm u ám.

Tôi lại bình thản nói:

“Tôi ở bên ai là chuyện của tôi, không liên quan đến anh.”

Tư Thần Tiêu gật đầu:

“Đúng vậy.”

“Vậy thì, hai người làm ơn tránh ra.”

Nhìn thấy anh ta công khai bảo vệ tôi như vậy, khóe môi Chu Thế Diên nhếch lên đầy giễu cợt.

Sắc mặt Tô Vân không hiểu sao cũng trở nên khó coi.

Cô ta nhìn Tư Thần Tiêu, đột nhiên mở miệng:

“Tổng giám đốc Tư, chắc ngài chưa biết đâu.”

“Vị phu nhân cũ của tổng Chu này từng quyến rũ cha dượng của mình, suốt ba năm cấp ba đã cùng cha dượng…”

Chưa nói hết câu, tôi đã giáng cho cô ta một cái tát.

Tô Vân ôm mặt, không thể tin nổi mà nhìn tôi.

Tôi lạnh giọng nói:

“Quên không nói với cô, trong thời gian tôi và Chu Thế Diên còn là vợ chồng, tất cả những thứ anh ta tặng cô đều thuộc tài sản chung của hai vợ chồng chúng tôi.”

“Phiên tòa tiếp theo tôi sẽ đòi lại tất cả mọi thứ Chu Thế Diên đã cho cô. Chuẩn bị tinh thần đi, thư ký Tô.”

Tát xong, tôi xoa nhẹ cổ tay, quay sang nhìn Chu Thế Diên.

Trên mặt hiện rõ vẻ châm biếm:

“Thì ra bao năm nay, anh và mẹ tôi lại cùng một giuộc.”

Cơn buồn nôn dữ dội trào lên từ đáy dạ dày tôi.

Chuyện này, Tô Vân chỉ có thể nghe được từ miệng Chu Thế Diên.

Thấy ánh mắt ghê tởm của tôi, vẻ mặt Chu Thế Diên thoáng hoảng loạn.

Anh ta nhìn Tô Vân, cau mày quát:

“Em đang nói bậy bạ gì vậy hả?”

Sắc mặt Tô Vân hơi biến đổi, môi mím lại đầy tủi thân.

Nhưng Chu Thế Diên không nhìn cô ta nữa, chỉ chắn trước mặt tôi:

“Vợ à, anh chưa bao giờ kể với cô ta những chuyện này.”

Tôi cười nhạt, không mang ý gì đặc biệt:

“Không còn quan trọng nữa đâu, tổng Chu. Chúng ta đã ly hôn rồi. Mong từ nay anh biết giữ khoảng cách, đừng gọi tôi là ‘vợ’ nữa.”

Chu Thế Diên nắm lấy tay tôi, giọng đầy hoảng hốt:

“Vợ à, không phải như em nghĩ đâu…”

“Đủ rồi, tổng Chu.”

Tư Thần Tiêu cắt ngang cuộc đối thoại của chúng tôi, chậm rãi nói:

“Thứ nhất, anh nên gọi là Tống tiểu thư.”

“Thứ hai, thư ký của anh trông rất quen mặt.”

“Tôi đề nghị anh nên điều tra lý do cô ta nghỉ việc ở công ty trước.”

Lời vừa dứt, mặt Tô Vân trắng bệch.

Cô ta không thể tin nổi mà nhìn Tư Thần Tiêu, rồi luống cuống níu lấy cánh tay Chu Thế Diên:

“Tổng Chu, chúng ta đi thôi.”

Chu Thế Diên lập tức cảm thấy có gì đó bất thường, nhưng anh ta không nghe lời cô ta.

Mà cố chấp chắn trước mặt tôi:

“Vợ à, nếu em thực sự để tâm chuyện này, anh có thể chia tay với Tô Vân.”

“Chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”

Sắc mặt Tô Vân càng lúc càng tái nhợt.

Tôi nhếch môi cười giễu, gọi cảnh sát đang duy trì trật tự trong tòa án đến.

15

Sau chuyện đó, tôi cũng hoàn tất hợp tác với Tư Thần Tiêu.

Chúng tôi ký hợp đồng tại một nhà hàng.

Tư Thần Tiêu nhắc lại chuyện vừa rồi, cười lịch thiệp:

“Tống tiểu thư, cô làm hỏng danh tiếng của tôi rồi. Chắc phải trả một chút ‘phí tổn thất’ chứ nhỉ?”

Tôi hơi khựng lại, có chút ngại ngùng:

“Xin lỗi.”

Tư Thần Tiêu lắc đầu, chỉ nói:

“Ngày mai cùng tôi uống một tách trà nhé.”

Tôi do dự một lúc, rồi gật đầu.

Hôm sau, tôi thu dọn tất cả đồ đạc, gửi từ Bắc Kinh đến Nam Thành.

Tôi quyết định sẽ sống ở một nơi khác, yên ổn và bình lặng.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, tôi đến buổi hẹn với Tư Thần Tiêu.

Anh ấy ăn mặc chỉnh tề, cà vạt thắt nghiêm chỉnh.

Vừa thấy tôi, anh liền lịch sự kéo ghế mời ngồi:

“Tống tiểu thư, mời ngồi.”

Nhưng vừa ngồi xuống, tôi đã nhìn thấy bóng dáng của Chu Thế Diên.

Anh ta xuất hiện ở đây cũng không có gì bất ngờ.

Bởi ngay khi tôi bán cổ phần đi, anh ta chắc chắn đã biết chuyện này.

Trên điện thoại có hơn chục cuộc gọi nhỡ, đủ để thấy tâm trạng anh ta hiện giờ ra sao.

Nhưng khác với những gì tôi tưởng, vẻ mặt Chu Thế Diên lúc này không phải giận dữ,

Mà là nỗi cô độc khó diễn tả.

Anh ta nhìn tôi, như đã suy nghĩ rất lâu.

Rồi cất tiếng gọi tên tôi:

“Thanh Hà, em hận anh đến vậy sao?”

16

Nói thật thì, tôi đúng là hận Chu Thế Diên.

Nhưng tôi không nói thật.

“Tôi chỉ đang tự bảo vệ mình thôi.”