Để anh ta nghe mãi tiếng “tút tút” vô tận, nhưng chẳng bao giờ liên lạc được với tôi.

Tôi biết mình không phải người quan trọng nhất trong lòng anh ta.

Nhưng chỉ cần trong anh ta còn chút áy náy với tôi, thì hình phạt này đủ khiến anh ta day dứt, mất ăn mất ngủ.

Khi tôi đang chăm chú xem camera, một tin nhắn bất ngờ hiện lên.

Là chồng sắp cưới của Hứa Tĩnh Vãn.

[Máy bay tôi vừa hạ cánh, chúng ta gặp nhau nhé.]

10

Tôi và Cố Ninh Sanh hẹn gặp tại một quán cà phê.

Cố Ninh Sanh ngoài đời khác xa với hình ảnh qua tin nhắn.

Khi anh ấy xuất hiện trước cửa quán, trán đã lấm tấm mồ hôi.

Khoác chiếc áo gió màu đen, anh bước nhanh về phía tôi, mang theo làn gió thơm thoang thoảng.

Đôi mắt anh ánh lên chút rạng rỡ, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại kìm nén, nuốt ngược vào trong.

“Triệu Thanh Uyển, lâu rồi không gặp. Em sống tốt chứ?”

Anh ấy dường như còn muốn nói thêm nhưng cố kiềm chế.

Tôi nhìn anh ấy với ánh mắt đầy cảnh giác.

“Anh biết tôi sao?”

Yết hầu Cố Ninh Sanh khẽ di chuyển, trông anh ấy có vẻ rất căng thẳng.

“Em không nhớ anh à?

Trong bức ảnh tốt nghiệp cấp ba, anh đứng ngay sau lưng em.”

Cố Ninh Sanh nhìn chăm chú vào gương mặt vô cảm của tôi, ánh mắt anh dần trở nên u ám.

Thái độ của tôi dường như khiến anh ấy rất tổn thương?

Nhưng tôi thực sự không nhớ nổi những chuyện đã qua lâu như vậy.

Tuy nhiên, có một điều tôi chắc chắn – tôi và Hứa Tĩnh Vãn có thể chính là bản sao của nhau.

Chuyện này bỗng nhiên trở nên thú vị rồi đây.

Dường như Cố Ninh Sanh không mấy bận tâm đến chuyện của Hứa Tĩnh Vãn.

Khi tôi kể lại mọi chuyện, ánh mắt sâu thẳm của anh ấy chưa từng rời khỏi tôi.

Cảm giác bị nhìn chằm chằm khiến tôi lạnh sống lưng, liền đẩy cốc cà phê đến trước mặt anh ấy.

“Anh Cố, anh có đang nghe tôi nói không đấy?”

Cố Ninh Sanh không phản ứng gì.

Tôi lập tức cao giọng hơn vài phần.

“Cố Ninh Sanh, vợ anh bỏ theo người khác rồi!”

Cố Ninh Sanh sực tỉnh, ánh mắt trở lại bình thường.

“Không phải chuyện gì to tát.

Nếu em thấy không cam lòng, anh đưa em đi tìm họ làm rõ.”

Tôi khẽ đứng dậy, ngón tay móc vào cà vạt của người đối diện, giọng điệu có phần trêu chọc.

“Hà tất phải phiền phức như vậy?

Gọi họ đến đây, chẳng phải tiện hơn sao?”

Lời tôi còn chưa dứt, ngoài cửa quán cà phê liền vang lên tiếng hét chói tai.

“Cố Ninh Sanh, anh đang làm gì đấy?!”

Tôi và Cố Ninh Sanh đều đồng loạt quay đầu lại theo phản xạ.

Đứng trước cửa chính là Hứa Tĩnh Vãn, khuôn mặt tái nhợt vì sốc.

Ánh mắt tôi lướt qua Hứa Tĩnh Vãn, dừng lại phía sau cô ta.

Ngay lập tức, tôi bật cười khẽ.

“Ồ, chẳng phải là vị hôn phu tốt bụng trước đây của tôi sao?”

Trần Cảnh Hà hất tay Hứa Tĩnh Vãn ra, sải bước dài, vội vã đi về phía tôi.

Anh ta đến bên cạnh tôi, nắm chặt lấy cổ tay tôi.

“Thanh Uyển, sao em lại ở cùng anh ta?Anh tìm em mấy ngày nay rồi, về nhà với anh đi.”

Ngón tay tôi vẫn móc chặt vào cà vạt của Cố Ninh Sanh, mặc cho Trần Cảnh Hà kéo mạnh đến đâu, tôi cũng không buông.

Mắt Trần Cảnh Hà đỏ lên vì tức giận, tay còn lại cũng vươn ra định gỡ tay tôi.

Đúng lúc này, Cố Ninh Sanh ra tay, hất tay Trần Cảnh Hà ra.

“Anh Trần, trước khi tôi mất kiên nhẫn, tốt nhất anh nên bỏ tay ra.”

Toàn thân Cố Ninh Sanh tỏa ra một luồng khí lạnh lùng, khiến không khí trở nên căng thẳng.

Hai người đối mặt nhau vài giây, cuối cùng Trần Cảnh Hà vẫn phải lùi bước.

Anh ta xấu hổ buông tay, nhưng vẫn không chịu từ bỏ.

“Thanh Uyển, giờ chồng sắp cưới của Tĩnh Vãn đã về, chúng ta đừng làm phiền họ nữa.Về nhà với anh, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”

Tôi khẽ nghiêng người về phía trước, giữ nguyên tư thế kéo cà vạt của Cố Ninh Sanh.

Khung cảnh này, ai nhìn vào cũng thấy đầy ám muội.

Hứa Tĩnh Vãn đứng ngây ra ở cửa, vài phút sau mới hoàn hồn lại.

Cô ta bước tới, giẫm mạnh gót giày xuống sàn, giơ tay lên định tát tôi.

“Triệu Thanh Uyển, đúng là rẻ tiền! Không giữ được trái tim Cảnh Hà, nên quay sang quyến rũ chồng tôi sao?Chị làm thế chẳng ích gì đâu! Dù thế nào, chị cũng chỉ là kẻ thay thế của tôi!”

Cánh tay đang giơ cao của Hứa Tĩnh Vãn bị Cố Ninh Sanh chặn lại một cách vững vàng.

Ngay giây tiếp theo, anh lạnh lùng hất tay cô ta ra.

“Hứa Tĩnh Vãn, đừng làm loạn!”

Cú hất tay khiến Hứa Tĩnh Vãn loạng choạng, cô ta phải bám lấy góc bàn mới đứng vững được.

Cô ta nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu.

“Triệu Thanh Uyển, trên đời này không ai thực sự yêu chị cả.Chị mãi mãi chỉ là cái bóng của tôi, và sẽ luôn bị tôi giẫm đạp dưới chân!”

Giọng điệu Hứa Tĩnh Vãn đầy sự châm chọc.

Cứ như thể chỉ khi nhấn mạnh điều này, cô ta mới cảm thấy mình là người chiến thắng.

Nhưng điều lạ là, trước đây tôi và cô ta vốn chẳng quen biết, tại sao cô ta lại có ác cảm lớn đến vậy với tôi?

12

Không khí xung quanh bỗng chốc im lặng như chết.

Tôi đứng rất gần Cố Ninh Sanh, gần đến mức như thể nghe được cả nhịp tim anh ấy.

Một nhịp, hai nhịp, ba nhịp…

Dù có cố che giấu đến đâu, trái tim anh ta vẫn không thể giấu được sự xao động.

“Triệu Thanh Uyển không phải là kẻ thay thế.”

Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng như lưỡi dao sắc bén, xé toạc bầu không khí tĩnh lặng.

Câu này nằm trong dự đoán của tôi.

Nhưng hai người còn lại thì hoàn toàn sững sờ, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Hứa Tĩnh Vãn là người phản ứng đầu tiên, cô ta lập tức túm lấy tay áo Cố Ninh Sanh.

“Cố Ninh Sanh, anh nói vậy là có ý gì?”

Cố Ninh Sanh thản nhiên gỡ tay cô ta ra.

Sau đó, anh nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi.

“Anh ở bên em là vì… em rất giống Thanh Uyển.

Đặc biệt là đôi mắt ấy.”

Cố Ninh Sanh nhìn sâu vào mắt tôi, đôi môi anh ta khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ:

“Bây giờ, anh không cần phải qua ánh mắt em để nhớ về Thanh Uyển nữa.”

Lời của Cố Ninh Sanh thật tàn nhẫn.

Giống hệt những gì Trần Cảnh Hà từng nói với tôi, từng chữ đều đâm thẳng vào tim.

Đôi mắt của Hứa Tĩnh Vãn – giống tôi đến kỳ lạ – lập tức ngấn đầy nước, những giọt nước mắt lớn lăn dài xuống.

Cô ta lảo đảo vài bước, liên tục lùi về phía sau.

“Không thể nào…Sao anh có thể quen Triệu Thanh Uyển?”

Cố Ninh Sanh kéo tôi đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng quét qua Hứa Tĩnh Vãn và Trần Cảnh Hà.

“Anh và Thanh Uyển đã quen nhau từ mười năm trước.”

Trần Cảnh Hà rõ ràng không tin, lắc đầu phủ nhận.

“Tĩnh Vãn nói anh đã ở nước ngoài suốt mấy năm qua, làm sao có thể quen Thanh Uyển?”

Nói xong, ánh mắt Trần Cảnh Hà lập tức trở nên u ám, đầy thù địch.

“Anh nói những lời này là muốn trả thù Tĩnh Vãn, đúng không?Tĩnh Vãn chưa bao giờ vượt giới hay làm gì có lỗi với anh. Sao anh có thể nhẫn tâm làm tổn thương cô ấy?”

Từng lời của Trần Cảnh Hà đều là để bảo vệ Hứa Tĩnh Vãn.

Mãi một lúc lâu sau, dường như anh ta mới sực nhớ đến tôi.

Trần Cảnh Hà vươn tay, kéo mạnh tôi ra khỏi tay Cố Ninh Sanh và ôm chặt vào lòng.

“Thanh Uyển, em không cần phải diễn trò cùng anh ta.

Trong lòng anh, em và Tĩnh Vãn là hai sự tồn tại hoàn toàn khác nhau. Không ai có thể thay thế vị trí của em.”

Khi nói câu này, anh ta không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sững sờ của Hứa Tĩnh Vãn.

Cánh tay siết chặt lấy vai tôi, đau đến mức khiến tôi nhăn mặt.

“Thanh Uyển, em là vợ sắp cưới của anh, không nên dính dáng đến Cố Ninh Sanh.”