8
Tôi gật đầu: “Em bằng lòng.”
Hơi thở của Lục Hành Chi nặng nề hơn vài phần. Anh ấy hít sâu một hơi, từ từ đứng dậy, kéo áo phông của tôi xuống.
Tôi ngơ ngác. Theo phản xạ, tôi nhìn xuống eo mình. Là… vì tôi béo sao? Chạm vào mỡ thừa của tôi nên anh không còn hứng thú nữa? Nước mắt chực trào, những tủi thân tôi nén suốt cả đêm bỗng bùng phát.
Thấy tôi khóc, Lục Hành Chi rõ ràng lúng túng.
“Không phải… Ơ, sao em lại khóc?”
Tôi khóc không thành tiếng. Anh ấy tiến tới lau nước mắt cho tôi, rồi ôm lấy tôi, dịu dàng vuốt tóc tôi.
“Ngoan, nói cho anh biết, sao lại khóc?”
Giọng điệu dỗ dành của anh khiến tôi ngỡ rằng anh yêu tôi. Tôi sụt sịt hỏi:
“Anh có phải thấy em béo quá nên không muốn đụng vào em không?”
Lục Hành Chi bật cười:
“Em có muốn nhìn xuống dưới không, xem anh có muốn hay không?”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Anh hôn nhẹ lên khóe môi tôi, khẽ nói:
“Em để anh đưa em đi, chẳng qua là để chọc tức Cố Nhất Hằng, và còn một chút nổi loạn, muốn thử đúng không?”
Tôi nhỏ giọng như muỗi kêu: “Em và Cố Nhất Hằng chưa từng có… chuyện đó.”
“Vì vậy mà những câu hỏi trong trò chơi “thật lòng hay mạo hiểm” em không trả lời được câu nào.”
“Để anh đoán xem em đang nghĩ gì nhé?”
“Một mặt bị suy nghĩ truyền thống ràng buộc, cho rằng con gái cần phải giữ gìn, không thể quan hệ trước hôn nhân.”
“Mặt khác lại bị những lời nói của mọi người tác động, nghĩ rằng thời đại phong kiến đã qua, thân thể của mình mình làm chủ.”
Anh ấy thở dài một tiếng.
“Nếu em kiên định với một suy nghĩ nào đó thì cũng được, nhưng đằng này em lại ở giữa, chẳng bám vào đâu.”
“Em rất đẹp, anh rất muốn có em, nhưng không phải là bây giờ, anh không muốn em phải hối hận.”
“Dư Thanh Thanh, trước hết em phải tìm lại chính mình đã.”
9
Lục Hành Chi ngủ trên chiếc ghế sofa nhỏ ở phòng khách cả đêm, trước khi rời đi, anh nói:
“Dư Thanh Thanh, anh có đủ kiên nhẫn để đợi em.”
Giọng anh rất chắc chắn, như thể quyết tâm giành được.
Tôi nhìn chằm chằm vào khung chat trên WeChat mới vừa thêm kết bạn, cảm giác thật lạ lẫm.
Thái tử nhà họ Lục, người nổi tiếng là có khả năng điều hành xuất sắc, làm việc nhanh gọn, chưa bao giờ dính đến bất kỳ vụ bê bối nào.
Điềm tĩnh, lịch sự, luôn giữ khoảng cách với mọi người.
Vậy mà… suýt nữa anh ấy đã cùng tôi qua đêm.
Lúc này, tôi mới nhận ra Cố Nhất Hằng đã gửi cho tôi hơn 99+ tin nhắn.
Từ câu hỏi lịch sự giả vờ quan tâm: 【Em đã về nhà chưa?】
Cho đến những cuộc gọi nhỡ, cuộc gọi thoại, và cả cuộc gọi video liên tục.
Giọng điệu trong tin nhắn của anh ta càng lúc càng trở nên khó chịu.
Tôi không trả lời mà chỉ mở trang cá nhân của anh ta.
Bài viết đầu tiên chính là của Hướng Vũ Kỳ.
Cô ấy đã công khai mối quan hệ với Cố Nhất Hằng.
Họ ngồi trong tiệm bánh mà chúng tôi thường đến, trên bàn là món bánh xoài mà tiệm chỉ bán số lượng giới hạn mỗi ngày.
Đó là món bánh tôi thích nhất, trước đây, mỗi khi tôi thèm ăn, Cố Nhất Hằng luôn đợi sớm trước cửa tiệm để mua cho tôi chiếc bánh tươi ngon nhất.
Sau khi tôi mắc bệnh, khi muốn ăn chút đồ ngọt để vui lên, anh ta cúi xuống nhìn tôi với vẻ khó chịu và nói: “Em đã béo thế này rồi, không thể kiểm soát cái miệng của mình sao?”
【Giữa đêm muốn ăn bánh, anh ấy đã chi một nghìn tệ để nhờ chủ tiệm làm gấp cho.】
10
Tôi gặp Cố Nhất Hằng ở dưới nhà, khuôn mặt anh ta tiều tụy hẳn.
“Thanh Thanh.”
Cố Nhất Hằng tiến lại gần, nắm lấy cổ tay tôi, gương mặt tối sầm lại, cắn răng hỏi:
“Em nhất định phải chọc giận anh bằng cách tiếp cận Lục Hành Chi sao? Em nghĩ em có thể tùy tiện đùa giỡn với cậu ta à?”
Tôi giật tay ra khỏi anh ta, im lặng nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Cố Nhất Hằng, chúng ta đã kết thúc hai tháng trước rồi.”
“Tôi ở với ai, tôi ngủ với ai, đều không liên quan gì đến anh.”
Ánh mắt của Cố Nhất Hằng đầy giận dữ, anh ta cười khẩy:
“Em đang ghen với Hướng Vũ Kỳ sao? Tối qua chẳng qua chỉ là chơi đùa thôi, em đừng làm quá như thế.”
Tôi nhấn mạnh từng chữ: “Chúng ta đã chia tay.”
Cố Nhất Hằng nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên cười, giọng điệu dịu lại:
“Thanh Thanh, bây giờ anh cần một bạn gái đoan trang để tham dự các sự kiện, Hướng Vũ Kỳ chỉ là một người bạn đồng hành thôi.”
“Đợi em giảm cân thành công, anh sẽ kết hôn với em, em mới là người anh yêu nhất.”
Tôi nhắm mắt lại, nhớ về bản thân yếu đuối và đầy nghi ngờ sau khi mắc bệnh, đã đau khổ thế nào khi nhìn thấy những dòng tin nhắn thân mật đó.
“Chuyện này có liên quan gì đến việc tôi có giảm cân hay không? Anh đã phân tâm trong mối quan hệ này từ lâu rồi.”
“Hướng Vũ Kỳ hỏi anh bài tập, nhà bị cúp điện cũng phải tìm anh, đến kỳ kinh nguyệt cũng phải nhờ anh mua băng vệ sinh.”
“Hai người đúng là trời sinh một cặp, tôi thành toàn cho hai người rồi, đừng đến tìm toii nữa.”
Khuôn mặt của Cố Nhất Hằng tái mét, nhưng anh ta vẫn chắc chắn nói:
“Em thích Lục Hành Chi? Cậu ta cũng chỉ đang chơi đùa với em thôi.”
“Dư Thanh Thanh, cuối cùng em vẫn sẽ quay lại bên anh.”
“Chỉ có anh mới chịu cưới em.”
11
Chiều hôm đó, Lục Hành Chi gọi cho tôi và nói rằng muốn đưa tôi đến một nơi.
Tôi nghĩ thái tử nhà họ Lục muốn cho tôi mở mang tầm mắt, có thể là đến một nhà hàng Tây sang trọng nào đó.
Nhưng tôi không ngờ, điểm đến lại là… trại trẻ mồ côi.
“Giúp anh một việc, hôm nay giáo viên dạy piano có việc đột xuất nên không đến được, bọn trẻ rất mong chờ.”
Lục Hành Chi… làm sao biết tôi biết chơi piano?
Tôi không thể từ chối ánh mắt trong sáng của lũ trẻ, nên vừa đánh piano vừa dạy các em hát.
“Bông hoa nhài”, “Bông tuyết nhỏ”… bài hát nối tiếp bài hát.
Khi kết thúc, tôi vẫn cảm thấy tiếc nuối, lâu rồi tôi chưa có được niềm vui thuần khiết như vậy.
“Vỗ tay!”
Lục Hành Chi mỉm cười vỗ tay tán thưởng.
Một thái tử bận rộn như anh mà lại ngồi nghe tôi hát cả buổi chiều.
Lên xe, tôi cuối cùng cũng hỏi điều khiến tôi thắc mắc:
“Sao anh biết em biết chơi piano?”
“Hai năm trước, ở bệnh viện thành phố, chính em đã nói với anh.”
Tôi suy nghĩ một lúc, nhìn vào đôi mắt sáng trong của anh.
Bất ngờ bật thốt lên:
“Anh là ‘thằng nhóc mù’ đó sao? Anh đã nhìn thấy rồi à? Phép màu y học thật đấy!”
Vẻ mặt Lục Hành Chi vốn tràn đầy niềm vui bỗng chốc tối sầm lại, nghiến răng nói:
“Anh nhớ đã nói với em rồi, anh chỉ bị thương thôi, không phải bị mù.”
Tôi cười ngượng: “Lúc đó mắt anh bị băng kín mà… Nhưng mà, sao anh nhận ra tôi?”
Lục Hành Chi thản nhiên nói: “Giọng của em, anh vừa nghe là nhận ra ngay.”
12
Hai năm trước, đó là thời điểm đen tối nhất trong cuộc đời tôi.
Khi đó, có một kẻ điên rồ đua xe ở trung tâm thành phố, mất lái và lao vào khu phố đi bộ, gây ra cái chết và thương tích cho hàng chục người, khiến cả nước chấn động.
Bố mẹ tôi là một trong những người thiệt mạng.
Chỉ sau một đêm, cả thế giới của tôi sụp đổ.
Tôi ngã bệnh nghiêm trọng.
Trong thời gian nằm viện, tôi tình cờ gặp được “thằng nhóc mù”.
Thằng nhóc mù cũng là một trong những nạn nhân, mẹ anh ấy trước khi qua đời đã đẩy anh ra xa.
Mắt anh bị thương nhưng may mắn giữ lại được mạng sống.
Chúng tôi gặp nhau vào những lúc yếu đuối nhất, cùng mở lòng chia sẻ những nỗi đau mềm yếu nhất trong trái tim, cùng nhau vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất.
Khi xuất viện, cả hai không để lại thông tin liên lạc, tự mỗi người bước vào cuộc đời riêng của mình.
Không ngờ, cậu bé từng ôm tôi khóc ấy lại chính là Lục Hành Chi.
Không ngờ, chúng tôi lại gặp lại nhau theo cách này.
Lục Hành Chi mãi không nổ máy xe, những ngón tay dài nhẹ nhàng gõ lên bảng điều khiển, như đang suy nghĩ. Cuối cùng anh nói:
“Điều mà anh không ngờ là, em đã thay đổi nhiều như vậy.”
Nụ cười trên môi tôi chợt cứng lại, theo phản xạ kéo áo lên để che đi lớp mỡ thừa đang lộ ra.
Lục Hành Chi kéo áo tôi xuống lại, nhướn mày:
“Em che cái gì chứ? Toàn thân em có chỗ nào mà anh chưa từng thấy à?”
Ngay giây sau, cả hai chúng tôi đều không nhịn được cười.
“Đại gia cũng thích đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo à?”
Lục Hành Chi nghiến răng vò tóc tôi, giọng lười biếng: “Đúng rồi đấy, anh chỉ thích đọc truyện về tổng tài bá đạo yêu em thôi.”
Tôi khựng lại, bất chợt nhớ đến cơn mưa lớn như một cuộc chạy trốn tuyệt vọng.
Lục Hành Chi có chút bối rối, chuyển chủ đề:
“Ý anh là tính cách em đã thay đổi nhiều, khi chúng ta mới quen, rõ ràng em còn tuyệt vọng hơn anh, nhưng vẫn cố gắng an ủi anh.”
“Anh nói thêm một câu kiểu tổng tài nhé, lúc đó em như một mặt trời nhỏ, còn bây giờ… em đã thành ngày mưa rồi.”