11
Sau khi Tập đoàn TS đưa ra báo giá cổ phần, thấy rõ 6 triệu sắp đến tay, Thẩm Hoa hạ giọng tìm tôi nói chuyện:

“Hi Nghi, anh sai rồi. Anh thiếu tầm nhìn chiến lược, bán cổ phần theo giá gốc đó cho đàn chị Tử Ninh thật sự lỗ lớn.”

Đây là đang cố gắng rửa tội cho mình, tôi không dao động.

Thẩm Hoa thấy không đạt được mục đích, đành phải tiếp tục tỏ thành ý.

Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, thái độ chân thành, ngoại hình xuất sắc khiến lời nói càng thêm lôi cuốn: “Hi Nghi, anh không ngốc. Những người đã cùng anh chịu khổ đều có trái tim pha lê, anh sẽ trân trọng.”

Thái độ nhún nhường của anh ta đã tiếp thêm một chút sinh khí cho mối quan hệ mong manh của chúng tôi.

Đến tận bây giờ, khi anh ta liều mình cứu người đẹp, tôi mới chợt tỉnh ra –

Mối quan hệ bập bùng như ngọn nến trước gió này, đã sớm nên kết thúc rồi.

Chỉ là những năm qua tôi bận rộn, chưa kịp suy nghĩ rõ ràng.

Trước khi nói rõ với Thẩm Hoa, tôi hẹn gặp người phụ trách Tập đoàn TS là Trì Hướng Đông, giải quyết việc mua lại cổ phần của tôi.

So với tiền, Thẩm Hoa không đáng gì.

Khi ký hợp đồng, tôi rất sốt sắng, vụ mua lại này đến đúng lúc, giải quyết được tình cảnh khó khăn của tôi.

Khi hợp đồng ký xong, cảm giác như mọi điều xui xẻo đã tan biến một nửa. Tôi vội vàng rời đi, nhưng Trì Hướng Đông vẫn còn điều muốn nói.

Anh ấy hỏi tôi: “Cổ phần của Thẩm tổng sẽ xử lý thế nào?”

Tôi đáp: “Tôi không biết.”

Anh ấy hơi nhướng mày, tỏ vẻ ngạc nhiên.

Tôi lười vòng vo, Thẩm Hoa không đáng để tôi tốn tâm sức, vì vậy tôi thẳng thắn trả lời: “Tôi không rõ ý định của anh ta, chúng tôi sẽ sớm chia tay. Có lẽ ngày mai, tôi sẽ giải quyết chuyện này.”

Trì Hướng Đông cười thú vị: “Cô định thu lợi từ anh ta?”

Tôi lắc đầu: “Người như anh ta tôi không xứng. Chỉ là kịp thời cắt lỗ thôi.”

Trì Hướng Đông lại nói: “Trong công ty, tôi đã dành cho cô một vị trí, vẫn là công việc cũ, tôi tin rằng cô sẽ hứng thú.”

Tôi không có sự chuẩn bị về tinh thần, nên có chút ngẩn ngơ.

Chỉ có thể tạm thời đáp ứng: “Tôi sẽ cân nhắc kỹ lưỡng, cảm ơn anh đã mời tôi.”

12
Vì sự coi thường đối với Thẩm Hoa, tôi không vội đi tìm anh ta.

Mọi thứ đã ổn định, việc dùng từ ngữ gì để diễn đạt đã không còn quan trọng nữa.

Cho đến năm ngày sau, Hà Tử Ninh đăng lên trang cá nhân của cô ta một bức ảnh chụp trong phòng bệnh của Thẩm Hoa.

Dưới ánh nắng ấm áp, cô ta đang gọt táo, không gian yên tĩnh.

Bức ảnh do Thẩm Hoa chụp, sau đó đến lượt Hà Tử Ninh đăng lên trang cá nhân của cô ta.

Nhân cơ hội đó, tôi nhanh chóng đến bệnh viện.

Thẩm Hoa và Hà Tử Ninh đang tận hưởng khoảnh khắc bình yên, cả hai thì thầm trò chuyện, dịu dàng và thân mật.

Một quả táo được gọt vỏ, vỏ táo được quấn lại như cũ, biểu thị mong muốn thành hiện thực.

Sự xuất hiện của tôi làm gián đoạn không khí lãng mạn của hai người, cơ thể Thẩm Hoa rõ ràng cứng lại, biểu cảm đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là niềm vui.

Tôi nhìn thẳng vào Hà Tử Ninh: “Đàn chị Hà Tử Ninh cuối cùng cũng xuất hiện, lâu rồi mới thấy chị a.”

Trong hai năm qua, tính khí của Hà Tử Ninh đã bị Thẩm Hoa chiều hư, lúc này cô ta tự tin, không sợ hãi, mở miệng nói:

“Chu Hi Nghi, cách nói chuyện của em cũng quá gay gắt rồi, chị đâu phải không muốn đến, chỉ là bị sợ quá nên chỉ muốn ở nhà.”

Thẩm Hoa lập tức bênh vực, mắng tôi: “Hi Nghi, em đừng quá đáng.”

Tôi cười lạnh: “Vậy đàn chị bây giờ đã bình tĩnh lại rồi? Vậy tiếp theo, việc chăm sóc Thẩm Hoa có thể giao chị đảm nhận không?”

Giọng tôi không nhỏ, mẹ Thẩm Hoa đang ngủ trưa trên giường bệnh cạnh đó, nghe thấy liền tỉnh dậy.

Bà ấy ngồi dậy, nhìn Hà Tử Ninh với ánh mắt nghiêm nghị.

Hà Tử Ninh đỏ mặt, luống cuống tay chân, rồi rơi nước mắt.

Thẩm Hoa lập tức giải vây cho cô ta: “Chu Hi Nghi, bây giờ nói gì em cũng không nghe nữa đúng không?”

Tôi đột nhiên im lặng, nhìn anh ta không nói gì, ánh mắt như lưỡi dao muốn lột mặt nạ của anh ta.

Anh ta có chút hoảng loạn, muốn nắm tay tôi: “Hi Nghi!”
Tôi lùi một bước, cười nhạo.

“Tôi đã trao cho anh trái tim chân thành, anh lại giẫm đạp lên nó. Anh trao trái tim chân thành cho cô ta, cô ta cũng giẫm đạp lên. Thẩm Hoa, những kẻ giẫm đạp lên trái tim chân thành của người khác sẽ không có kết cục tốt đẹp. Tôi đợi đến ngày đó, sớm hay muộn.”

Tôi nói tiếp: “Thẩm Hoa, con đường phía trước tôi không đi cùng anh nữa, tôi không thể làm một kẻ yếu đuối. Mẹ tôi sinh ra tôi không phải để tôi làm việc này.”

Nói xong, tôi quay lưng rời đi, hoàn toàn không để ý đến tiếng gọi của Thẩm Hoa, tiếng khóc của Hà Tử Ninh, hay tiếng gọi của mẹ Thẩm Hoa.

Chia tay phải do tôi đưa ra, nhưng lý do không thể xuất phát từ tôi.

Tôi đã chịu đựng đủ đau khổ, không muốn chịu thiệt thêm nữa.

13

Một tháng sau, tiền từ việc TS mua lại cổ phần cuối cùng cũng về tài khoản.

Đồng thời lúc đó, tôi nghe tin Thẩm Hoa đã chọn tham gia công ty đầu tư, gián tiếp nắm giữ cổ phần TS. Điều này rất giống phong cách của anh ta, đã chơi thì phải chơi lớn.

Ai nấy đều tự định đoạt số phận.

Tôi gọi điện cho bố mẹ để hàn gắn mối quan hệ .

Rồi chọn một ngày, tập hợp bạn bè ăn mừng một chút.

Vì hai người bạn đột nhiên phải đi công tác, phải thay đổi thời gian và địa điểm, chúng tôi chỉ có thể ngồi ở sảnh.

May mắn là bầu không khí ở bàn chúng tôi rất vui vẻ.

Chị em A nói: “Chúc mừng Hi Nghi sự nghiệp tiến xa hơn, tài lộc dồi dào.”

Bạn B nói: “Mọi người còn chưa biết nhỉ, chồng của Hi Nghi là người cực kỳ đáng tin, còn lên báo vì hành động dũng cảm cứu người. Chị thật có phúc, bạn trai cũng đáng tin cậy.”

Tôi cười đến mức phun hết rượu ra, khiến mọi người kinh ngạc, cả bàn bên cạnh cũng nhìn sang.

Tôi thuận tay lau vết rượu, không để ý, cười nói: “Em thật biết bịa chuyện, còn dũng cảm cứu người, Thẩm Hoa mà cũng xứng sao?

“Ở công ty, anh ta đối xử với nhân viên không ra gì. Lần trước có một nữ đồng nghiệp mang thai, anh ta chê người ta xin nghỉ nhiều, còn định tìm cách sa thải. Em nói anh ta dũng cảm cứu người? Không thể nào! Anh ta chỉ thấy lợi ích thôi!

“Người anh ta cứu là đồng nghiệp của chúng tôi, người mà Thẩm Hoa để tâm đến.”

Mọi người kinh ngạc, bàn tán xôn xao. Cuối cùng có người hỏi tôi: “Hi Nghi bị lừa tình à?”

Tôi tức giận nói: “Đừng nhắc nữa, lòng còn nhớ người khác, còn kéo tôi khởi nghiệp, tôi đã ngu ngốc đến mức nào chứ—”

Đang nói, người ở bàn bên đứng dậy, hóa ra là Thẩm Hoa.

Bàn đó khá đông, người ngồi sát nhau, tôi không để ý.

Thấy Thẩm Hoa định đi tới, trong lòng tôi nảy ra một ý. Vòng tròn này nhỏ lắm, tôi không ngại tương kế tựu kế, làm xấu thêm danh tiếng của Thẩm Hoa.

Vì vậy, tôi nâng ly rượu, bước tới Thẩm Hoa, chặn anh ta lại.

Ba phần say được tôi diễn thành sáu phần, trước mặt bạn bè của Thẩm Hoa, tôi cười nhạo: “Ồ, đại anh hùng của chúng ta xuất viện rồi à, đã nhận được giải thưởng dũng cảm cứu người chưa?”

Thẩm Hoa tức giận quát: “Chu Hi Nghi, chúng ta chia tay trong hòa bình, sao phải nói xấu sau lưng?”

Tôi giả vờ say: “Nói xấu? Tôi nói chẳng lẽ không phải sự thật? Một kẻ ngốc như tôi có thể có ý xấu gì? Không như anh, tính toán tôi đến tận xương tủy, bắt tôi bỏ tiền khởi nghiệp, còn muốn cho người khác cổ phần của tôi. Anh làm đủ chuyện xấu, còn không cho người khác nói.”

Thẩm Hoa mắt đỏ hoe: “Đủ rồi! Chu Hi Nghi, em nói bậy nữa, đừng trách anh không khách sáo.”

“Anh còn muốn đánh tôi? Tôi đã cùng anh chịu khổ bao nhiêu năm—”

Đang cãi vã không ngớt, một người đứng ra, hóa ra là Trì Hướng Đông.

Anh ấy bước chậm rãi tới, giọng nói không cho phép từ chối: “Chu tiểu thư say rồi, để tôi đưa cô về.”

Buổi tiệc không thể tiếp tục, mục đích làm Thẩm Hoa bẽ mặt cũng đã đạt được, vì vậy tôi thuận theo, cùng Trì Hướng Đông rời đi.

Trì Hướng Đông không uống rượu, tôi lên xe của anh ấy, xe chạy nhanh.

“Về việc mời cô làm việc tại TS, cô suy nghĩ thế nào rồi?”

Tôi ngồi thẳng dậy, tỉnh rượu được một nửa.

Đi làm ở đó nằm trong phạm vi cân nhắc của tôi.

Sau khi hàn gắn với bố mẹ, họ khuyên tôi dưỡng sức, tạm thời đừng khởi nghiệp nữa. Còn tôi định mua một căn nhà ở thành phố lớn này, vì vậy cũng không còn tiền.

Nên bước tiếp theo, đi làm tại TS là hợp lý.

Tôi chỉnh lại tư thế, cung kính nói: “Cảm ơn Trì tổng đã mời, khi nào tôi có thể bắt đầu làm việc?”

Anh ấy hơi ngạc nhiên nhìn tôi: “Bất cứ lúc nào.”

“Thẩm Hoa cũng ở đó?”

Anh ấy nhìn tôi một cái, giọng điệu thoải mái: “Công việc là công việc, đừng tỏ vẻ.”

Tôi gật đầu, lĩnh hội được bài học.

Giọng anh ấy mang theo sự chân thành: “Dẫn cô rời khỏi đó là để chuẩn bị sẵn đường lui cho cô. Vừa rồi ở bàn ăn đều là lãnh đạo trung cao cấp của công ty, tiếp tục cãi nhau sẽ không tốt cho cô, biết dừng đúng lúc mới là con đường đúng đắn.”

Anh ấy đã nhìn thấu mọi chuyện, còn sẵn lòng giúp tôi, khiến tôi không khỏi có chút kính trọng anh ấy.

14
Thủ tục vào làm việc rất suôn sẻ.

Nhưng nơi nào có người, nơi đó có giang hồ.

Tôi và Thẩm Hoa cạnh tranh vị trí trưởng phòng, bây giờ cấp trên của chúng tôi là một phó tổng giám đốc họ Lý.

Ông ta gọi tôi vào văn phòng: “Kế hoạch lần này của cô và Thẩm Hoa rất giống nhau, anh ta nộp trước cô, cô có thể giải thích không?”

Tin xấu đột ngột này làm tôi sững sờ, không thể phản ứng ngay được.

Phó tổng giám đốc Lý tiếp tục nói: “Nội dung của anh ta phong phú hơn cô, chi phí quảng cáo cũng thấp hơn. Tôi sẽ giải quyết nhẹ nhàng chuyện này, cô hãy từ bỏ và làm lại một bản kế hoạch khác.”

Tôi liếm môi khô khốc, chuyện này e rằng khó mà dễ dàng bỏ qua.

Bản kế hoạch này tập hợp những ý tưởng của tôi suốt nhiều năm, dồn hết tâm huyết, dù có bao nhiêu thời gian làm lại, tôi cũng không thể làm tốt hơn.

Tôi lắc đầu: “Chính anh ta đã đánh cắp kế hoạch của tôi. Mật khẩu máy tính của tôi là một trong những mật khẩu tôi thường dùng, Thẩm Hoa có thể đoán ra. Bản kế hoạch này là tâm huyết của tôi, tài liệu chỉ là khung, nhiều nội dung trong đầu tôi, giao cho Thẩm Hoa làm sẽ là thiệt thòi cho công ty.”

Phó tổng giám đốc Lý có chút mất kiên nhẫn: “Cô chỉ nói suông, ai thèm ăn cắp bản kế hoạch của cô. Cho cô cơ hội làm lại một bản, cô còn ở đây đổ lỗi cho người khác, dù nói gì cũng là cô không có lý.”

Tôi lắc đầu, chuyện này liên quan đến lợi ích căn bản, tôi không thể nhẫn nhịn: “Tôi đã nói rồi công ty không thể chỉ vì vậy mà đã đơ ra quyết định, bản kế hoạch này phải giao cho người sở hữu thực sự mới là lựa chọn tốt nhất. Ông có thể tìm nhân viên máy tính kiểm tra ổ cứng của cả hai chúng tôi, xem ai tạo file sớm hơn.”

Phó tổng giám đốc Lý bị tôi làm cho bật cười: “Tôi đi đâu tìm người như vậy cho cô? Hơn nữa, cô dựa vào cái gì? Dựa vào việc cô không thể giữ mật khẩu máy tính của mình à?”

Tôi đứng dậy, có sáu triệu trong tay, tôi hiếm khi cứng rắn: “Chuyện này tôi sẽ không để yên.”

Tôi rời đi, nghĩ cách đối phó.

Suốt đường đi, đầu óc tôi rối tung, chẳng có đối sách gì. Tôi chỉ muốn tìm Thẩm Hoa đánh nhau.

Trước mặt cả công ty, xé toạc mặt anh ta.

Tôi không có, anh ta cũng đừng mong có được.

Có câu nói, sai lầm lớn nhất trong công việc là mâu thuẫn với đồng nghiệp. Tôi tự làm tổn thương mình một nghìn, tổn thương anh ta tám trăm.

Tôi khí thế hừng hực chuẩn bị tìm Thẩm Hoa đánh nhau, trong đầu toàn nghĩ xem lát nữa mắng anh ta thế nào.

Một đám người đi lướt qua tôi, tôi thậm chí va phải một người trong số họ mà không nhận ra.

Cho đến khi người đó dừng lại vài bước phía sau, nhóm người sau lưng cũng dừng lại, tôi mới quay đầu nhìn.

Lại là Trì Hướng Đông.

Tôi lười gọi người, hơi thở có phần gấp gáp.

Anh ấy bước tới, nhìn sắc mặt tôi: “Chuyện gì vậy?”

Tôi do dự, nếu tôi nói thật, đó sẽ là vượt cấp báo cáo, sau này nếu còn định ở lại công ty, mối quan hệ sẽ rất khó xử.

Nếu bỏ qua, e rằng sẽ có lợi cho Thẩm Hoa.

Tôi quyết định: “Đi văn phòng anh nói.”

( truyện đăng tại page Tiểu Linh Nhi , đứa nào reup là chó)