“Dù sao thì…” — tôi cười lạnh — “tội trọng hôn nghe nói cũng thú vị lắm, nhỉ?”
“Chu Thanh Dao! Cô dám—!”
Cạch.
Tôi dập máy.
Thế giới lại yên tĩnh.
Những trò đấu đá kiểu ấy, đã chẳng còn đáng để tôi bận tâm.
Chiến trường của tôi, chưa bao giờ chỉ là quanh quẩn trong cái vòng xoáy đàn ông nực cười đó.
7
Ngày phiên tòa xử Tô Minh Viễn, tôi có mặt.
Với tư cách là… một trong những nhân chứng then chốt.
Phó Trầm Châu đã khéo léo chuyển cho cảnh sát một số bằng chứng “ngoại vi” nhưng đủ sức kết tội, đồng thời “gợi ý” rằng họ nên tìm tôi để làm rõ.
Tôi ngồi ở ghế nhân chứng, giọng bình thản, thuật lại tất cả.
Kể lại năm năm ấy, tôi đã sống ra sao trong thân phận “bản sao” của Lâm Vụ.
Kể lại cách Tô Minh Viễn dùng nguồn lực công ty để hợp thức hóa việc chuyển tiền bất hợp pháp cho cô ta.
— Tất nhiên, vài chi tiết liên quan đến tôi, dưới sự “sắp xếp” kín đáo của Phó Trầm Châu, được khéo léo bỏ qua.
Tô Minh Viễn đứng trong vành móng ngựa, gầy rộc, khuôn mặt hốc hác, áo tù xộc xệch.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm — trong ánh mắt là hận thù, tuyệt vọng, và cả sự sụp đổ không thể tin nổi.
Có lẽ anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày, chính tôi lại là người đẩy anh ta xuống vực sâu.
Giờ nghỉ giữa phiên, chúng tôi chạm mặt ở hành lang.
Anh bị cảnh sát áp giải, bước ngang qua tôi thì dừng lại.
Giọng khàn đặc, khô khốc như giấy ráp.
“Tại sao… Chu Thanh Dao… tại sao lại là cô…”
Tôi nhìn anh, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh năm năm trước — khi anh đẩy bản hợp đồng về phía tôi bằng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng.
Là ánh mắt khinh thường mỗi lần anh gọi điện “kiểm tra”, là giọng nói ra lệnh không chút kiên nhẫn.
Là khoảnh khắc Lâm Vụ đăng tấm ảnh sinh ba trên WeChat.
“Tô Minh Viễn.”
Tôi khẽ nói, đủ để chỉ mình anh nghe thấy.
“Anh mua của tôi năm năm cuộc đời của một kẻ thay thế.”
“Nhưng anh không thấy — dưới lớp da kẻ thay thế ấy, là nanh vuốt.”
Đồng tử anh co rút, thân thể run bần bật, như thể bị rút hết xương sống.
Cảnh sát kéo anh đi.
Anh không quay đầu lại.
Bản án cuối cùng được tuyên.
Tội danh: chiếm đoạt, gian lận tài chính, chuyển tiền bất hợp pháp — tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, số tiền đặc biệt lớn.
Tổng hợp hình phạt: hai mươi năm tù giam.
Cả cuộc đời anh ta — chấm dứt.
Bước ra khỏi tòa, ánh nắng rọi thẳng vào mắt, sáng chói và nóng bỏng.
Xe của Phó Trầm Châu “tình cờ” đậu ngay ven đường.
Anh hạ kính xe, khẽ cười: “Chúc mừng.”
Tôi liếc nhìn anh: “Tin tức của anh vẫn nhanh như mọi khi.”
“Thói quen thôi.” Anh cười nhẹ, ánh mắt sâu thẳm. “Giờ thì, cô có muốn bàn tiếp chuyện hợp tác không?”
Tôi ngoảnh nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, những tòa cao ốc lướt qua như dòng chảy không ngừng.
Tô Minh Viễn sụp rồi.
Nhưng trong lòng tôi, hơi thở uất nghẹn kia vẫn chưa tan biến.
Bởi trên đời này, còn rất nhiều “Tô Minh Viễn” khác.
“Phó tiên sinh muốn hợp tác kiểu gì?”
Anh đưa cho tôi một tập kế hoạch, bìa đen, góc khắc nổi logo Phó thị.
“Phòng Đầu tư Chiến lược mới của Phó gia đang thiếu một Giám đốc Quản lý Rủi ro.”
“Phụ trách mảng… săn mồi.”
“Săn những doanh nghiệp bên ngoài thì lộng lẫy, bên trong thì mục rữa, sớm muộn gì cũng sụp đổ.”
“Giống như Tô thị.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh mà cuốn hút:
“Dùng chuyên môn của cô, và cả thù hận trong cô, để tìm ra chúng một cách chính xác nhất.”
“Rồi…”
“Xé nát chúng.”
“Cô có thể coi đó là công việc.”
“Hoặc,” anh dừng lại, giọng trầm xuống, “coi đó là một hành trình báo thù — kéo dài, và đủ ngọt.”
Tim tôi đập mạnh.
Thứ cảm xúc trầm lắng trong máu như bừng tỉnh.
Tôi nhận lấy tập tài liệu.
Lật trang đầu tiên — danh sách mục tiêu hiện ra.
Vài cái tên quen thuộc đập vào mắt: những công ty từng giẫm đạp, từng khiến mẹ tôi bệnh nặng thêm từng ngày.
Tôi khép lại tập kế hoạch.
Ngẩng lên, đối diện Phó Trầm Châu.
“Lương tính sao?”
Anh cong môi cười, ánh mắt lóe lên tia thích thú — biết rằng tôi đã gật đầu.
“Cô ra giá đi.”
“Tôi muốn phần trăm hoa hồng.” Tôi nhìn thẳng anh, giọng lạnh và rõ: “Giá trị của mỗi con mồi, tôi phải có phần.”
Trong mắt Phó Trầm Châu thoáng qua ánh nhìn tán thưởng thật sự.
“Giao dịch thành công.”
8
Ba năm sau.
Bộ phận Đầu tư Chiến lược của Phó thị vang danh khắp nơi.